DỊU DÀNG TRONG TIM ĐỀU TRAO EM



Ninh Giai Kỳ vừa mừng vừa sợ “Vậy anh chờ em một chút! Em lập tức đi xuống
Buổi chiều ở cửa ký túc xá, liên tục có nhiều phụ huynh mang hành lý đến cho con mình.

Cảnh Nhược Đông đứng trước cửa khu ký túc xá, thân đứng thẳng, dáng người cao ngất,...!
Ninh Giai Kỳ vội chạy xuống dưới lầu, liếc mắt liền thấy Cảnh Nhược Đông đứng ở dưới bóng râm, bên cạnh anh đặt hai chiếc valy, trên đó còn có một cái balo, tất cả đều là của cô.

Ninh Giai Kỳ đi đến, lúc đến gần anh còn chưa kịp mở miệng đã bị anh phát hiện, anh mỉm cười nói “Có khá nhiều đồ”
Ninh Giai Kỳ có chút ngại ngùng “Thật ra có một cái valy hầu hết là thiết bị để chụp ảnh.” Nói đến đây, cô chợt nhớ ra điều gì đó, có chút khẩn trường nói “Anh có mở ra không, đồ bên trong mẹ em sẽ động vào sao.”
Cảnh Nhược Đông “Thật nặng, hắn là còn
“Vâng, em mang lên sẽ mở ra xem.” Nói xong, Ninh Giai Kỳ liền đi đến kéo lấy valy, nhưng mới vừa chạm vào đã bị Cảnh Nhược Đông ngăn lại.

“Em ở lầu mấy.”
“Lầu bốn” “Để tôi, tay chân của em nhỏ”
Ninh Giai Kỳ ngượng ngùng “Không cần không cần, ký túc xá của em không cho phép con trai lên đó."
“Phải không? Cảnh Nhược Đông nâng mắt nhìn cô “Tôi mới vừa rồi nhìn thấy có nam sinh giúp đỡ mang hành lý đi lên, người quản lý không phải không cho phép sao”.


Dù quản lý quả thật không quá nghiêm khắc, máy tính hỏng, mang đồ nặng chỉ cần nói với di một tiếng đều sẽ không có vấn đề gì, nhưng phải nhanh chóng đi xuống là được.

Có điều Ninh Giai Kỳ cũng không muốn làm phiền đến Cảnh Nhược Đông, xua tay nói “Không
sao đâu, để em.”
Cảnh Nhược Đông nhìn cô một cái, lấy balo trên hành lý nhét vào vòng tay cô “Cầm cái này”
Cảnh Nhược Đông kéo hai valy lên đi vào ký túc xá, nói điều gì đó với dì quản lý.

Ninh Giai Kỳ đứng khá xa, không nghe rõ, nhưng một lúc sau, Cảnh Nhược Đông quay trở lại nói “Đi lên lầu”.

Ninh Giai Kỳ liếc mắt nhìn dù quản lý, dì mỉm cười hiền lành mà nhìn Cảnh Nhược Đông.

Ninh Giai Kỳ “Di quản lý đồng ý, anh nói như thế nào với dì vậy?”
Cảnh Nhược Đông kéo valy đi ở phía trước, nghe vậy liền nhìn cô một cái.

Ninh Giai Kỳ “Dạ?”
Cảnh Nhược Đông bình thản nói “Không có gì, liền nói tôi là anh trai em, mang valy đến giúp em.


“A...” Ninh Giai Kỳ gật gật đầu, đột nhiên cười một cái, “Điều này mà dì quản lý cũng tin, anh Với em lớn lên không giống nhau.”
“Có gì mà không tin, khuôn mặt tối lớn lên giống kẻ nói dối sao.”
Ninh Giai Kỳ nhếch môi cười trộm một cái
“Cũng đúng a, chú giải phóng quân sao có thể nói dối mọi người.”
Người đang đi phía trước đột nhiên dừng lại, Ninh Giai Kỳ ngước mắt liền nhìn thấy Cảnh Nhược Đông quay đầu lại nhìn cô.

Cô chớp chớp mắt ngây thơ nói “Nói, không đúng sao?”
Cảnh Nhược Đông liếc mắt cô một cái “Chú? Tôi già lắm sao?
Ninh Giai Kỳ“.....Không có
Hai người lẵng lặng nhìn nhau vài giây, sự im lặng kỳ lạ, đột nhiên hai người bật cười.

Làn gió mát, hành lang ồn ào náo nhiệt.

Vào khoảnh khắc này, trong tâm trí Ninh Giai Kỳ nhớ lại những câu nói văn nghệ giống như năm tháng đã trôi qua.

Đi đến hành lang, Cảnh Nhược Đông cầm valy bên cạnh, đi lên.

Ninh Giai Kỳ đi theo phía sau anh, tâm tình cảm thấy rất tốt, không biết là cô có ảo giác không, chính là cảm thấy mối quan hệ giữa cô và Cảnh Nhược Đông càng gần gũi, hơn nữa....chính mình giống như không phải còn sợ anh như vậy.

Đi đến cửa phòng ngủ ký túc xá, Cảnh Nhược
Đông dừng lại, nhiều sinh viên đi qua quay đầu lại sôi nổi đánh giá anh, bản thân Cảnh Nhược Đông ngược lại không có gì, nhưng mà Ninh Giai Kỳ lại có chút ngại ngùng.


Bình luận

Truyện đang đọc