DỊU DÀNG TRONG TIM ĐỀU TRAO EM

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Ninh Giai Kỳ quay đầu lại an ủi “Không sao Hi Hi, bọn họ không giống người xấu, lại nói, là chúng ta cầu cứu bọn họ, không có bọn họ chúng ta mới nguy hiểm.

Yên tâm, tôi sẽ sớm quay trở lại”
“Nhưng mà —”.

“Ninh Giai Kỳ, anh đi cùng với em.Tiếu Thịnh nói “Chúng ta đi cùng để bầu bạn”
Ninh Giai Kỳ gật đầu, nói “Được, vậy Phong Đại, hai người hãy ở đây đợi.”
“Được.” Phong Đại biết rõ đây là cách tốt nhất “Vậy hai người đi sớm về sớm”
“Vâng”
Con đường không còn bị ngăn trở, xe đi rất nhanh.

Tiêu Thịnh ngồi ở bên trái Ninh Giai Kỳ, mà ngồi ở bên phải cô là Cảnh Nhược Đông.

“Xe sửa xong thì đi ngay Cảnh Nhược Đông ném cho Ninh Giai Kỳ một cái liếc mắt “Về sau.

không được đến nơi nguy hiểm như vậy?
Ninh Giai Kỳ“...Không nguy hiểm như vậy?
“Thân thể em bây giờ không cảm thấy khó chịu là do vận khí tốt, lỡ như đến lúc đột nhiên không thoải mái, quanh đây lại không có bệnh viện có thể cứu em ngay”.

Ninh Giai Kỳ thấp đầu.


Người đàn ông ngồi ở ghế lái liếc nhìn gương chiếu hậu, trong lòng âm thầm mắng, anh Cảnh hôm nay thế nào lại giống như tri kỷ vậy.

“Các anh đến đây làm gì vậy ạ?” Ninh Giai Kỳ
hỏi.

Cảnh Nhược Đông còn chưa đáp lời, người ngồi ở ghế phụ quay đầu lại nói “Có chuyện ngoài ý muốn, bằng không ai lại đến chỗ xa xôi thế này”
Hai người ngồi đằng trước không biết Ninh Giai Kỳ và Cảnh Nhược Đông quen biết nhau, cho nên vẫn tiếp tục nói dối, ngược lại Cảnh Nhược Đông đột nhiên nói “Không có chuyện gì, đừng hỏi nhiều”.

Từ trong lời nói lập lờ của anh Ninh Giai Kỳ nhận ra phỏng chừng là chuyện cơ mật, cô gật gật đầu, không hỏi nhiều.

Nhưng một lát sau, cô trộm níu kéo ống tay áo của Cảnh Nhược Đông.

Cảnh Nhược Đông đang nhìn ngoài cửa sổ, bị cô gái nhỏ ở bên cạnh quấy rầy, liếc mắt nhìn.

thoáng qua.

Người nọ thấy ánh mắt anh nhìn đến, cô đưa tay vỗ vỗ túi ảnh trên đùi.

“Anh” Ninh Giai Kỳ dùng khẩu hình miệng nói

Cảnh Nhược Đông ánh mắt hơi ngưng động, nhìn cô một cái, thấy người bên cạnh ánh mắt có phần uỷ khuất nói “Lần trước, thật xin lỗi.”
Ngón tay cô níu níu tay áo anh, ngón tay trắng noãn tinh tế, lén lút nhưng vẫn không buông tay.

Bầu trời cao và những đám mây nhẹ, một làn
gió thổi.

Trong lòng Cảnh Nhược Đông không biết như thế nào liền mềm nhũn.

Anh nghĩ, anh như thế nào chưa thấy qua bộ dáng đáng thương này của cô.

Rất ít lữ khách du ngoạn Tây Tạng sẽ lựa chọn đến Ba Cát Hương xa xôi này, nhưng có thể có một số người đã nghe đến những ngọn núi và hồ nước linh thiêng ở đây.

Sau khi xe vào đến trấn nhỏ, Ninh Giai Kỳ nhìn thấy một con bò tót đang vận chuyển những gói hàng, những người đàn ông đứng bên cạnh, trên đầu bọn họ đội mũ rất giống mũ cao bồi miền Tây, nhìn qua trông rất đặc sắc.

Ninh Giai Kỳ nhất thời ngứa tay, ngồi trên xe trực tiếp chụp vài tấm.

Sau khi chụp xong, Ninh
Giai Kỳ mới phát hiện ra Cảnh Nhược Đông luôn nhìn cô.

Ninh Giai Kỳ “Em không có chụp anh” Cảnh Nhược Đông“...Tôi biết.”
Ninh Giai Kỳ xấu hổ mà cười cười, một bên khác, Tiêu Thịnh bước xuống xe.

“Ninh Giai Kỳ, đây là địa chỉ nhà trọ của nhóm chúng ta, em đến đó đăng ký, anh sẽ đi tìm người đến giúp đỡ Phong Đại.”
Ninh Giai Kỳ bước xuống xe vội vàng đuổi theo “Em đi cùng anh.”

Kéo xuống dưới để đọc chương tiếp bạn nhé !!.


Bình luận

Truyện đang đọc