DỊU DÀNG TRONG TIM ĐỀU TRAO EM

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Em mang vào.”
Cảnh Nhược Đông buông tay “Trong valy thiếu gì thì gọi cho tôi.”
“Vâng” Ninh Giai Kỳ kéo valy qua, vừa định đẩy valy vào đột nhiên có người nắm lấy tay cô.

Ninh Giai Kỳ hoảng sợ, quay đầu lại mới phát hiện là bạn cùng phòng Trần Tình Tình.

“Cậu...”.

“Ninh Giai Kỳ!”
"Hå?"
“Ôi bạn trai của cậu...!” Trần Tình Tình nói với cô nhưng mắt lại nhìn chằm chằm Cảnh Nhược Đông.

Ninh Giai Kỳ trố mắt, kích động mà nhìn Cảnh Nhược Đông một cái “Không phải, cậu đừng nói bậy”.

“Vậy thì là ai.” Trần Tình Tình dùng sức nắm tay cô, mà tiếng nói vang của cô nàng dẫn tới hai cô bạn cùng phòng nghe thế cũng chạy ra xem, vừa nhìn thấy, hai mắt liền phát sáng, sặc mùi drama.

Ninh Giai Kỳ“....”.


“Xin chào.” Cảnh Nhược Đông phảng phất chưa phát hiện, bình thản nhìn các cô nói “Ninh Giai Kỳ ở trường học phiền toái nhờ các em chiếu CỐ."
Trần Tình Tình hít sâu vào một hơi “Vâng, vâng, mọi người đều là bạn học mà.”
“Đúng vậy đúng vậy”
Cảnh Nhược Đông cười cười, nhìn về phía Ninh Giai Kỳ“Tôi đi đây.”
Ninh Giai Kỳ“...Vâng.”
Cảnh Nhược Đông đi rồi, Ninh Giai Kỳ bị ba cô nàng cùng phòng kích động kéo vào phòng.Vừa đóng cửa lại, một loạt câu hỏi ập xuống.

“Má ôi...Đẹp trai quá!”.

“Con mẹ nó trái tim nhỏ bé của bà, thiếu chút nữa ngừng đập.”
“Chà, cậu bảo là không hẹn hò mà?”
“Không phải bạn trai thật à? Ngữ khí của anh ta...giống mà.”
Ninh Giai Kỳ buồn cười ngăn các cô lại “Các cậu từ từ...”.

“ÂY yo cậu nói mau.”
Ninh Giai Kỳ thấp giọng nói “Không phải bạn trai, anh ấy là...hàng xóm”.

“Hàng xóm? Trần Tình Tình mặt như dẫm phải cứt chó “Thanh mai trúc mã”.


Một bạn cùng phòng khác nói “Ôi cậu may mắn thật đấy, quan hệ của hai người thật tốt Giai Giai, anh ta còn mang valy đến giúp cậu, có phải anh ta thích cậu không?
Ninh Giai Kỳ sửng sốt.

Trần Tinh Tinh “Hoặc là, cậu thích anh ta?”
Ninh Giai Kỳ cứng đờ, lộ ra nét mặt kỳ lạ “Các cậu đừng nói bậy, anh ấy là hàng xóm của tớ, chỉ là thuận đường nên mang valy cho tớ”.

“Ôi, vậy mau giới thiệu cho tớ, là hàng chất lượng cao đó!”
Ninh Giai Kỳ không hề nghĩ ngợi liền nói “Không được.”
“Hả?”
Đối mặt với sự nghi ngờ của bạn cùng phòng, Ninh Giai Kỳ mới nhận ra bản thân phản ứng quá mức kích động, vì thế liền giải thích “Anh ấy thường xuyên ở quân khu, tớ ít khi gặp anh ấy”
“Ôi mẹ ơi...là quân nhân, ngầu lắm đó.”
Kể từ hôm đó Ninh Giai Kỳ không trở về
Cảnh gia, cô và Thẩm Giai Hàm dường như rơi vào cuộc chiến tranh lạnh, không ai chịu thoả hiệp, không ai nguyện ý nhận lỗi.

Mà chiếc máy ảnh đang sửa chữa, vì máy đã lỗi thời, một bộ phận của máy bị hỏng nặng phải chuyển phát nhanh từ nơi khác về, cho nên đến nay vẫn chưa sửa xong.

Bởi vì nguyên nhân này, Ninh Giai Kỳ từ lúc khai giảng đến nay vẫn không tới câu lạc bộ nhiếp ảnh.

Một ngày sau khi tan học, một học tỷ trong câu lạc bộ nhiếp ảnh gọi cho cô bảo cô đến câu lạc bộ giúp xử lý một ít tư liệu.

Bởi vì có rất nhiều tân sinh viên gia nhập, cho nên có rất nhiều sơ yếu lí lịch cùng với tác phẩm cần phải sang chọn.

.


Bình luận

Truyện đang đọc