DỊU DÀNG TRONG TIM ĐỀU TRAO EM

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Đúng vậy! Đã nói rồi mà!” Nói xong, Hi Hi cầm máy ảnh ở trên bàn nhấn nút chụp.

Ninh Giai Kỳ sửng sốt một chút “Cô làm gì vậy?”.

Hi Hi “Chụp lén một tấm, cất giấu.” Ninh Giai Kỳ “Đừng ...”
“Xuyt! Bọn họ đang đi tới, đừng nói gì cả” Hi Hi có tật giật mình liền cúi đầu, giả vờ ăn say sưa ngon lành.

Ninh Giai Kỳ ngước mắt nhìn lại, quả nhiên.

thấy Cảnh Nhược Đông cùng đồng đội sóng vai đi tới.

Cảnh Nhược Đông cũng nhìn cô, bởi vì anh đi giữa đường, vậy nên đứng trực tiếp trước bàn cô.

“Đã trễ như vậy mới ăn cơm.”
Hi Hi kinh ngạc ngước mắt nhìn, theo bản năng nói “Ở Tây Tạng lúc này mới tối.”
Sau khi nói xong, mới phát hiện người đàn ông trước mắt này đang nhìn Ninh Giai Kỳ, cô sửng sốt một chút, theo mắt anh mà nhìn Ninh Giai Kỳ.

“Ăn xong thì sớm trở về”.


Trên chiếc đũa đang kẹp mỳ “Vâng.”
Vốn nghĩ rằng anh nói xong sẽ đi, kết quả là anh quay sang nhìn Hi Hi “Thật ngại quá, ảnh chụp vừa rồi phiền cô hãy xoá đi”.

Sự nghiêm túc của anh khiến cho mọi người dễ cảm thấy sợ hãi, Hi Hi cả người cứng đờ, nhanh chóng lấy máy ảnh xoá ảnh chụp.

Sau khi xoá xong, lại sợ anh không tin, liền đem máy ảnh đưa cho anh xem, nói “Tôi, tôi đã xoá rồi,...Xin lỗi.”
Cảnh Nhược Đông hơi vuốt cằm.

Đúng lúc này, có người chạy đến chỗ Cảnh Nhược Đông Anh Cảnh, có tin tức!”.

Người chạy tới vẻ mặt nghiêm túc, sau khi nói xong thì thấy Ninh Giai Kỳ đang ngồi trên ghế, lảo đảo một chút, suýt nữa đứng không vững.

Ninh Giai Kỳ“......”.

Liễu Thanh Giang “??”
Cảnh Nhược Đông dĩ nhiên không rảnh mà giải thích “Đi”
“Được!”
Mọi người nhanh chóng rời đi, Hi Hi chớp chớp mắt, nhớ tới ánh mắt của Cảnh Nhược Đông, sợ đến nỗi vỗ vỗ ngực “Làm tôi sợ muốn chết, bọn họ rốt cuộc là ai vậy”.

Ninh Giai Kỳ không thể tiết lộ thông tin của bọn họ, chỉ có thể lắc đầu.


“Này, sao tôi cảm thấy người đàn ông lúc nãy như đang chiếu cố cô vậy.”
Ninh Giai Kỳ nhấp nhấp môi “Là đang chiếu cố chúng ta, chúng ta mau ăn xong liền sớm trở về một chút.”
Xe bị hỏng, đưa đến một tiệm sửa xe ở gần đó để sửa chữa, nhóm người Ninh Giai Kỳ vì thế không thể rời khỏi ngay được.

Có điều mọi người cũng không vội, bọn họ mang theo máy chụp ảnh tìm vị trí thích hợp chụp ảnh núi thánh và hồ thiên nơi đây, chụp ảnh đến tận trưa.

Giữa trưa trở lại nhà trọ, vừa lúc chạm mặt Liễu Thanh Giang.

Liễu Thanh Giang là người tính cách vui vẻ, lại hay nói, nhưng lần này gặp Ninh Giai Kỳ anh chỉ khẽ gật đầu chào hỏi.

Ninh Giai Kỳ cảm thấy bọn họ có chút kỳ quái, bọn họ giống như không có việc gì, nhưng bọn họ lại luôn lảng vảng ở trấn nhỏ này, có thể bọn họ ngụy trang thành du khách hoặc là thương nhân, như thể chắc chắn bọn họ không có việc gì làm vậy.

Đầu giờ chiều, Ninh Giai Kỳ đi ra khỏi phòng sau khi nghỉ trưa, vừa bước ra đã và phải đảm người Cảnh Nhược Đông.

Ninh Giai Kỳ“....”
Cảnh Nhược Đông không hề nghĩ ngợi liền đẩy cô hướng về phòng “Hôm nay không có việc gì thì đừng ra ngoài.”
Ninh Giai Kỳ “Sao vậy ạ? Cảnh Nhược Đông nhăn mày “Nghe lời” "Em..."
“Nghe thấy không.”
Anh vô cùng nghiêm túc, Ninh Giai Kỳ đành phải ngậm miệng, gật gật đầu.

Thấy cô ngoan ngoãn nghe lời, Cảnh Nhược Đông cùng mấy người bên cạnh nhận được lệnh liền xuống lầu.


Kéo xuống dưới để đọc chương tiếp bạn nhé !!.


Bình luận

Truyện đang đọc