DỊU DÀNG TRONG TIM ĐỀU TRAO EM



Một tiếng “bốc” thê thảm vang lên, kèm theo đó là giọng nói sợ hãi của Ninh Giai Kỳ “Cảnh Nhược Đông!”
Giọng nói đột ngột vang lên, Cảnh Nhược Đông liếc mắt nhìn một cái, ánh mắt anh khẽ lóe lên, sau đó lại im lặng quay đầu đi.

Cảnh Nhược Đông mà Ninh Giai Kỳ quen biết luôn là một người đứng trên chỗ cao, được mọi người nàng trong lòng bàn tay.

Bất kỳ người nào trong nhà đều xem anh là niềm tự hào, Cảnh Nhược Hành mỗi khi nhắc tới cháu trai này của mình mặt mày lúc nào cũng tràn đầy vui sướng.

Ninh Giai Kỳ thật sự không biết, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì mới có thể khiến Cảnh Nhược Hành tự tay đánh cháu trai của mình như vậy.


“Ông ơi, ông làm gì vậy!” Đầu óc của Ninh Giai Kỳ hỗn loạn, bất chấp hết mọi thứ xông lên phía trước, cô chắn trước người Cảnh Nhược Đông, giang hai tay ra, đây là một động tác bảo vệ theo bản năng.

Cảnh Nhược Đông hơi khựng lại, ngước mắt nhìn cô gái nhỏ đột nhiên chạy đến trước mặt anh.

Cảnh Nhược Hành cắn răng “Giai Giai con tránh ra, để ông dạy dỗ lại cái thằng nhóc này!”
Ninh Giai Kỳ “Ông ơi, dù sao đi nữa thì cũng đừng đánh người...”
“Như vậy đã là nhẹ rồi! Ông còn muốn hỏi
thử xem nó có còn để ông vào trong mắt nữa hay không!”
Ninh Giai Kỳ không biết đã xảy ra chuyện gì, nghe vậy thì sốt ruột quay đầu nhìn Cảnh Nhược Đông.

Cảnh Nhược Đông nhìn vào mắt cô, vẻ mặt nghiêm nghị kéo cô ra.

“Đứng sang bên cạnh.” Ninh Giai Kỳ “Nhưng mà...” “Ngoan, nghe lời.”
Từ Chân Ni thấy vậy cũng mở miệng “Ba, ba cũng đừng tức giận, có chuyện gì từ từ nói, Nhược Đông cũng lớn rồi, bị đánh như thế cũng không tốt...”
“Mấy đứa đừng nói nữa! Đúng vậy, nó trưởng thành rồi, cho nên chuyện gì cũng tự mình làm chủ, ngay cả việc tự ý gia nhập bộ đội đặc chủng cũng không nói tiếng nào!” Cảnh Nhược Hành trầm giọng nói, “Hôm nay nếu như không phải bác Giang của con nhắc đến, có phải con định giấu ông luôn không?”
Cảnh Nhược Đông “Không có
“Vậy con chính là cố ý kéo dài! Kéo đến lúc không thể xoay chuyển được nữa mới định nói cho ông biết có phải không?”
“Vâng”

“Ha! Con ngược lại thẳng thắn thật đấy, Cảnh Nhược Đông, ông để con đi lính, thi vào trường quân đội không phải là vì để con vào sinh ra tử!”
“Vậy thì vì cái gì? Không phải bảo vệ quốc gia, không phải vào sinh ra tử, vậy thì vì cái gì.” Ánh mắt Cảnh Nhược Đông hơi tối đi, khóe môi khẽ nhếch lên trông tàn nhẫn khác thường, “Chẳng lẽ chỉ vì hư danh, chỉ vì đi lên cái vị trí mà những người khác nâng mắt ngưỡng mộ sao”
"Con!"
“Lấy thân vì nước, có chuyện gì là không thể Cảnh Nhược Đông mím môi lại, lạnh nhạt nói, “Lúc còn nhỏ ông đã dạy con như vậy, nếu từ nhỏ đã truyền thụ cho con những tư tưởng thế này, vậy thì bây giờ cũng đừng ngăn cản con”
Lúc sau Cảnh Nhược Đông lại bị Cảnh Nhược Hành gọi vào thư phòng.

Trong phòng khách yên tĩnh lại, Cảnh Túc ngồi trên sô pha, Từ Chân Ni ngồi bên cạnh nhẹ giọng an ủi.

“Nhược Đông cũng đã trưởng thành rồi, tự có suy nghĩ của mình, chúng ta cũng đừng ngăn cản thằng bé nữa”
“Con trai không phải do em sinh, sống chết của nó em đương nhiên sẽ không quan tâm rồi.”
“Cảnh Túc anh nói thế là có ý gì!” Từ Chân Ni sửng sốt, sắc mặt thoáng cái trắng đi, “Chẳng lẽ anh cảm thấy em nói thế là muốn để thằng bé đi chịu chết sao?
“Anh...”

“Em tự hỏi từ khi gả vào nhà họ Cảnh đến bây giờ đối xử với Nhược Đông không thẹn với lương tâm, anh, anh vậy mà lại nghĩ em như thế!”
“Chân Ni...”
Viền mắt Từ Chân Ni đỏ hoe, thở hổn hển chạy lên lầu.

Trên mặt Cảnh Túc hiện lên vẻ khó xử, ban nãy chắc là nói không lựa lời, ông ấy ngồi trên số pha hồi lâu, sau đó đi lên lầu tìm Từ Chân Ni xin lỗi..

“Di Tần.” Ninh Giai Kỳ nhìn phòng khách vắng tanh, nhỏ giọng gọi.

Di Tần thở dài, đáp lại “Giai Giai, con về trước đi, để dì đi xem sao.”


Bình luận

Truyện đang đọc