“Này Ninh Giai Kỳ!” Trương Nhất Manh nhìn Ninh Giai Kỳ độ nhiên chạy ra khỏi phòng học, cô không phản ứng lại kịp “Tớ còn chưa nói xong, cậu đi đầu vậy?
“Tớ đi tìm anh ấy.”
"A?"
Tống Đình Quân vẫn ở tư thế cầm hộp sữa bò “Ê – này không uống hả”.
Trên con đường rộng rãi, một chiếc taxi chạy băng băng trên đường.
Trương Nhất Manh thở hồn bển, VỖ VỖ Ninh Giai Kỳ đang ngồi bên cạnh “Tớ, tớ nói này, cậu làm gì mà chạy nhanh như vậy, thiếu chút nữa tớ không đuổi theo kịp.”
Ninh Giai Kỳ không đáp lời cô nàng, cô nhìn chằm chằm về phía trước, hai tay nắm chặt.
Trương Nhất Manh im lặng một hồi “Ha, chúng ta
bây giờ trở về không biết có còn kịp gặp mặt bọn họ không?”.
“Sẽ” Ánh mắt Ninh Giai Kỳ thâm thuý, như là đang tự an ủi chính mình, luôn lặp lại “Sẽ, sẽ gặp.”
Trương Nhất Manh có chút ủ rũ, cúi đầu “Liễu Thanh Giang nói đã vào đó thì sẽ rất ít khi về nhà, hừ – nếu đã như vậy, sao bọn họ không giống như Băng Tân Đồ mà thi vào một trường bình thường khác chứ, ít nhất cũng có thể thường xuyên gặp được, cậu thấy tớ nói có đúng không Giai Giai?”
"Ù....."
Đây là con đường anh đã chọn từ trước, chắc chắn sẽ không thay đổi.
Chỉ là, cô chưa chuẩn bị, chuẩn bị thật tốt.
Xe dừng lại ở cửa đại viện, Ninh Giai Kỳ cùng Trương Nhất Manh xuống xe liền chạy như điên về phía trước, xuyên qua con đường cây cối um tùm, chạy qua bãi đất trống huấn luyện.....!.
Một chiếc xe chạy ngang qua bọn họ.
Ninh Giai Kỳ đột nhiên dừng lại, xoay người nhìn chiếc xe quen thuộc kia.
“Giai Giai?”
Trương Nhất Manh nghi hoặc, nhìn theo ánh mắt cô nhìn về phía cách đó không xa chiếc xe chầm chậm dừng lại “Đó là......”
“Là anh ấy” Trái tim Ninh Giai Kỳ như muốn nhảy thẳng ra ngoài, nhấc chân chạy đến, cô chạy rất nhanh, thời điểm xe dừng lại.
Cô nhìn cửa xe mở ra, nhìn người từ bên trong bước xuống đi tới.
Tầm mắt cô dần mờ đi, cô chớp chớp mắt ngăn không cho nước mắt rơi ra, để có được nhìn anh rõ hơn.
Anh vẫn như vậy, thần sắc luôn lạnh nhạt, có chút sắc bén.
Lúc này, thân hình cao dài của anh đứng thẳng cạnh cửa xe, có chút kinh ngạc “Suýt nữa tôi đã nghĩ mình nhìn lầm rồi, các em không phải đang ở TSo, tại sao giờ này lại ở đây?”
“Bọn em trốn học.” Trương Nhất Manh không nhìn Cảnh Nhược Đông, cô chợt nhăn mày “Liễu Thanh Giang đầu ạ
“Tôi không biết, có lẽ đã đi rồi.”
“Cái gì?!” “Em phải đến nhà anh ấy” Trương Nhất Manh liền quay đầu chạy đi.
Trương Nhất Manh đi rồi, bên ngoài xe chỉ còn lại hai người bọn họ, Cảnh Nhược Đông lại nhìn về phía Ninh Giai Kỳ, có chút bất mãn “Bọn em là gan cũng lớn nhỉ? Còn dám trốn học”
Ninh Giai Kỳ lần đầu tiên không trả lời vấn đề mà anh hỏi, cô tiến lên một bước “Anh phải đi sao?”
“Thông báo đột xuất.”
“Vậy, khi nào thì trở về?” “Tôi không biết, có lẽ sẽ rất lâu.”
Ánh nắng chói chang rọi vào đầu, Ninh Giai Kỳ trên trán đã lập một mảng mồ hôi, anh nói “rất lâu” như quả lựu đạn trị mạng nổ ầm bên tai cô, một bên cô tự trấn an bản thân, đã sớm biết từ trước, nhưng cô vẫn không giữ được bình tĩnh, chỉ có thể ngơ ngác đứng tại chỗ, sắc mặt trắng bệch.
“Lần sau không được trốn học.” Cảnh Nhược Đông cau mày “Em nóng lắm phải không? Mau trở về đi.”
Anh không hiểu được nỗi hoảng sợ của cô, càng không hiểu được ánh mắt không nỡ của cô,
trong mắt anh, cô cũng chỉ là cô em gái nhỏ luôn ngoan ngoãn ở trong nhà.
Ninh Giai Kỳ cúi thấp đầu, chậm rãi mở miệng “Em nghe nói anh đột nhiên phải đi, cho nên, em chỉ muốn đến tiễn anh một chút.”
Cảnh Nhược Đông chợt ngẩn người, ngay sau đó anh mỉm cười “Việc này không thể làm lý do cho em được, nhưng mà Ninh Giai Kỳ, không được có lần sau.”
“Vâng...”
Anh đi lên trước “Về sau không có anh ở đây, em không hiểu vấn đề gì có thể hỏi giáo viên.”
Anh vẫn còn lo lắng cho cô.
“Vâng”
“Bị người khác bắt nạt nhớ phải chống trả, có việc gì thì em hãy nói với người trong nhà.”
Khi anh không có ở nhà, những người đó sẽ bắt nạt cô sao.
“Vâng”