DỊU DÀNG TRONG TIM ĐỀU TRAO EM

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Ninh Giai Kỳ thần kinh rất căng thẳng, trái tim cô như bị ai đó bóp chặt trong tay, cô vừa định mở miệng nói gì đó, xe đột nhiên rung lắc dữ dội, tất cả cửa sổ xe bị đập mạnh vỡ tan tành.

"Ninh Giai Kỳ." Không ngờ trên núi còn có người của bọn chúng, Liễu Thanh Giang nhìn chiếc xe việt dã, cơ hồ như muốn cắn nát, mẹ nó rốt cuộc bọn chúng có bao nhiêu người vậy!
Giờ phút này trong lòng Liễu Thanh Giang nóng như lửa đốt, có thể anh bị đối phương chặn lại, nhất thời không thể đến được.

Bọn chúng ở trên núi tạm thời cũng không thể xuống được, nhưng bọ chứng rõ ràng bắn vào xe dường như muốn xe nổ tung vậy.

"Ninh Giai Kỳ! Xuống xe!".

Trong xe, cả hai người đều nghe giọng nói của Liễu Thanh Giang.

Ninh Giai Kỳ chắn ở phía trên Cảnh Nhược Đông, cảm thấy phía sau lưng đau nhói, những mảnh vỡ của kính xe có vài mảnh đâm vào người cô.

Sau gáy hơi nhói tựa hồ như có chất lỏng gì đó chảy dọc xuống da thịt cô, rơi trên mặt Cảnh Nhược Đông, một đoá hoa diễm huyết nở rộ.

"Giai Giai." Đôi mắt Cảnh Nhược Đông dần ửng đỏ, nhìn thấy ánh mắt cô vừa đau đớn vừa sợ
hãi.


"Anh Nhược Đông, mau, mau xuống xe."
Cảnh Nhược Đông vẫn chưa hết thuốc tế, hơn nữa vì có vết thương trên người cơ hồ rất khó động đậy, anh nhịn đau đưa tay nâng người lên nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó liền ngã xuống.

"Em, xuống xe phía bên trái, vị trí này tối bọn họ sẽ không thấy được, em trốn đằng sau tảng đá kia."
"Anh đi ra theo em.".

"Anh không động đậy được, em nhanh lên! Xe sắp nổ rồi!"
Ninh Giai Kỳ hoàn toàn chấn động.

Cô nhìn Cảnh Nhược Đông thật lâu, cắn răng, cong thắt lưng, nghe lời mở cánh cửa phía bên trái.

Sau khi ra khỏi xe, lại không ngoan ngoãn trốn đi, cô vươn tay luồn dưới nách Cảnh Nhược
Đông dùng sức kéo anh ra.

Lần một, không động đậy.

Lại một lần nữa, vẫn không động đậy.

Cảnh Nhược Đông sắp bất tỉnh, anh tuyệt vọng nói "Ninh Giai Kỳ!"

Chiếc xe phát ra vài âm thanh, Ninh Giai Kỳ phảng phất như nghe được tiếng chất lỏng tí tách rơi trên mặt đất.

Có thể cô không nghe lời anh, từng chút từng chút một kéo anh ra.

"Sẽ đau, anh kiên trì một chút..." "Ninh Giai Kỳ em có nghe thấy anh nói không!"
"Em không nghe, không có việc gì, anh Nhược Đông không có việc gì đâu."
"Em!"
Có người nói rằng, con người khi bị bức đến đường cùng, sức mạnh tiềm ẩn sẽ bộc phát.

Cơ thể chênh lệch, cô không thể kéo được anh ra, nhưng lúc này không biết cô lấy ở đầu ra sức mạnh, từng chút từng chút một, cứ thế từng chút kéo anh ra bên ngoài một chút.

Cả người đau đớn, mạch máu bởi vì ngoại lực tác động máu càng điên cuồng mà chảy ra ngoài.

Ninh Giai Kỳ gắt gao ôm lấy Cảnh Nhược Đông, như thể dùng cạn sức lực của toàn thân.

Máu của cô, hoặc có thể là máu của anh, đã không nhìn rõ là máu của ai.

Lúc này Ninh Giai Kỳ chỉ biết, cô chỉ mong anh không bị sao, nếu ngay trước mắt cô anh xảy ra chuyện, thì cô tình nguyện....!
Cùng anh chết chung một chỗ.

Cảnh Nhược Đông bị chọc tức đến choáng váng, nhưng Ninh Giai Kỳ rõ ràng không chịu buông tay.Vì thế anh theo lực kéo của cô, nhanh chóng đưa bản thân ra khỏi xe.


Kéo xuống dưới để đọc chương tiếp bạn nhé !!.


Bình luận

Truyện đang đọc