Ninh Giai Kỳ không đợi Cảnh Nhược Đông phản ứng lại, cô xoay người trở về phòng.
Khi quay lại, trên tay cô cầm quả trứng gà vẫn còn nóng.
“Em muốn làm cái gì?” Cảnh Nhược Đông nhướng mày có vẻ hứng thú nhìn Ninh Giai Kỳ lần đầu to gan lớn mật như vậy, có chút mới lạ.
Ninh Giai Kỳ không trả lời anh, tay nắm lấy cổ áo dùng sức kéo xuống.
Hành động của cô làm Cảnh Nhược Đông không kịp đề phòng, anh bị vóc dáng nhỏ bé này kéo khom người xuống trước mặt cô.
Trong lúc anh còn đang kinh ngạc, một quả trứng gà nóng hổi đáp lên khoé miệng anh.
“A shhh—
Tiếng rên nhẹ của Cảnh Nhược Đông kéo Ninh Giai Kỳ trở về hiện thực, đôi mắt vừa nãy có chút tức giận liền rưng rưng vì sợ.
“Đau, đau lắm sao?”.
Đối với Cảnh Nhược Đông, chút đau đớn này không là gì cả.
Đêm tối mùa đông ở Bắc Kinh lạnh đến run người, nhưng giờ phút này, nhìn chóp mũi vì lạnh mà đỏ ửng của cô bé, không biết vì sao anh lại thốt ra một câu.
“Rất đau.”.
Nghe anh nói đau, động tác tay Ninh Giai Kỳ dần nhẹ hơn.
Cô cẩn thận mà đem trứng gà lăn nhẹ trên sườn mặt anh, vẻ mặt chuyên tâm như đang đối đãi với một khối ngọc thạch.
“Trong phòng vẫn còn một quả, anh đợi chút, em đi lấy” Ninh Giai Kỳ quay người vào phòng, nhận thấy trứng gà trên tay dần nguội lạnh, cô vội bước ra ban công.
Cảnh Nhược Đông nhìn bóng dáng nhỏ bé của cô, chậm rãi đứng thẳng người.
Trong nháy mắt, anh cảm thấy đêm khuya mùa đông cũng không quá khó chịu.
“Đây ạ.”
Anh nhìn cô bé từ bên trong phòng đi tới, cô ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt trong suốt chứa đựng sự quan tâm nơi đáy mắt, anh không tìm thấy chút hư tình giả ý nào ở cô.
Cảnh Nhược Đồng nghĩ, trẻ con thì sẽ không gạt người.
“Anh, khom lưng đi ạ” Ninh Giai Kỳ lôi kéo vạt áo anh.
Cảnh Nhược Đông khẽ cười, duỗi tay sờ đầu cô “Mau đi vào thôi, bên ngoài rất lạnh”.
Dứt lời, anh vòng qua người cô, đi vào phòng.
Ninh Giai Kỳ đứng tại chỗ có chút ngơ ngác, tay cầm trứng gà hơi siết chặt, đã lâu rồi cô mới thấy anh cười lại.
Cô trước nay không biết, dù có một người cười hay không cười đều có thể khiến lòng cô dậy sóng đến như vậy.
Đi vào phòng, Cảnh Nhược Đông tiếp nhận quả trứng gà từ tay Ninh Giai Kỳ, tự mình xoa trên vết thương.
“Đây là, dì Tần bảo em mang cho anh.” Cảnh Nhược Động “Cám ơn.” “Vậy, anh mau ăn đi.”
Ninh Giai Kỳ có chút xấu hổ mà đứng bên cạnh, “Em, em đi đây.”
Cảnh Nhược Đông đột nhiên gọi cô lại, “Từ
từ."
Ninh Giai Kỳ quay đầu lại “A?”
“Mấy hôm nay tôi bận, quên hỏi em.
Bài thi cuối kỳ kết quả như thế nào rồi?”.
Anh vẫn còn nhớ.
.
Trong lòng Ninh Giai Kỳ rất vui, có chút khẩn trương “Em, em đứng hạng mười chín.”
Cảnh Nhược Đông bất ngờ nhìn cô, nếu anh nhớ không lầm, thứ hạng lần trước của cô là đếm ngược từ dưới lên, nhanh như vậy cô đã theo kịp các bạn trong lớp, thật lợi hại.
“Có tiến bộ, xem ra em đã nỗ lực rất nhiều”
Cảnh Nhược Đông không rõ câu nói này của anh có thể xoa dịu nỗi thất vọng trong lòng cô hay không, nhưng đối với anh mà nói, kết quả của bài thi lần này của cô anh cảm thấy rất tốt.
Hơn nữa anh rất ít khi khen người khác, nếu không phải vì hai quả trứng gà đêm nay, có lẽ anh cũng không có hứng thú quan tâm mấy chuyện này đâu.
Ánh mắt của Ninh Giai Kỳ bừng sáng, tâm trạng rầu rĩ mất mát mấy ngày nay như ngựa bị thiết chặt dây cương giờ đây đột nhiên được anh an ủi, hốc mắt cô có chút ửng đỏ.
“Em, sẽ cố gắng tốt hơn.”
Cảnh Nhược Đông không nhìn thấy ánh mắt mang theo chấp niệm của cô bé, anh hơi rũ mắt xuống, giọng lạnh nhạt “Ừ, cố lên”
“Vâng!”
Ninh Giai Kỳ cao hứng mang tinh thần phấn chấn đi ra khỏi phòng anh, vừa xuống lầu, cô nhìn thấy đồng hồ quả lắc sắp điểm 0 giờ.
Cô hốt hoảng, không chút do dự quay đầu chạy lên lầu hướng đến phòng anh.
Lần này cô không gõ cửa Phòng anh mà xông thẳng vào, Cảnh Nhược Đông vừa muốn đứng dậy thay quần áo, nghe tiếng anh quay đầu về cửa phòng nhìn cô, “Làm sao vậy?”
“Chúc mừng năm mới!!!”