DỊU DÀNG TRONG TIM ĐỀU TRAO EM

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Một hồi giằng co, cả bốn người đều u sầu đầy mặt.

Sắc trời cũng không còn sớm, nếu bọn họ không đi tới điểm dừng chân kia trước khi trời tối, vậy thì một xe bốn người ở lại rừng núi hoang vụ này, thật sự là rất nguy hiểm.

“Phải làm thế nào đây a ”Trong lời nói của Hi Hi mang theo tiếng khóc.

Ninh Giai Kỳ nói “Nếu đã như vậy, chúng ta
làm theo cách của Phong Đại đi, hai người đi về phía trước cầu cứu, hai người ở lại đây.”
Phong Đại “Chỉ có thể như vậy thôi, trong chúng ta ai sẽ đi đây ...”
“A đợi một lát! Có xe, có xe đang đến!”
Đột nhiên, mắt Tiêu Thịnh sáng lên, chỉ vào một chấm đen cách đó không xa kinh hỉ nói.

Phong Đại“...Thật hay giả vậy”.

Ba người đều nhìn về phía cậu ta chỉ, quả nhiên, ở chỗ bọn họ hướng tới, có một chiếc việt dã đang chậm rãi đến gần.


“Chặn lại! Chặn lại!”
Bốn người như thấy tia sáng trong bóng đêm, vội vàng chạy đến ven đường vẫy vẫy tay.

.

Lúc này trong xe việt dã, người đàn ông ngồi ở ghế phụ híp mắt, vỗ vỗ tay người ngồi chỗ điều khiển “Này, phía trước có người”
“Tôi đến xem.” “Có chuyện sao, xe có vấn đề?” “Chắc là vậy.” “Vậy bây giờ phải làm sao.”
Sau khi hỏi vấn đề này, người ở ghé phụ và người điều khiển xe cùng quay đầu lại nhìn về người đang ngồi ở phía sau.

Người ở ghế phụ “Anh Cảnh, có muốn dừng xe không?”
Lúc này người ngồi ở phía sau đang chà súng ống, đúng là người đang làm nhiệm vụ Cảnh Nhược Đông, nghe vậy anh nâng mắt nhìn, cách đó không xa có vài bóng người.

Có điều chỉ nhìn thoáng qua, liền rũ mắt “Dừng”
“Được.”
Điểm đến lần này của họ là Bagaxiang huyện Burang, năm ở biên giới ba nước một trong những cảng biên giới của khu tự trị Tây Tạng.

Liễu Thanh Giang đã thâm nhập vào quân khu lớn, bởi vì Cảnh Nhược Đông phải liên lạc với bên ngoài, cho nên đã ở lại đây trễ một ngày.

Bọn họ như đang chạy đua với thời gian, nhưng gặp người có khó khăn, lấy thân phận của bọn họ không thể thấy như không thấy được.

Xe dừng lại, đầu cũng không ngần nói, “Hỏi một chút đã xảy ra chuyện gì, tốc chiến tốc thắng”
“Được.”
Người ngồi ở ghế phụ bước xuống, Cảnh Nhược Đông tiếp tục cúi đầu, nhưng bởi vì cửa Sổ mở toang, có thể nghe được giọng mọi người đang nói chuyện với nhau, anh cũng nghe được rõ ràng.

Mọi chuyện nghe được không nằm ngoài dự đoán của anh, xe đang gặp sự cố nên muốn đi nhờ xe đến Bagaxiang (Ba Cát Hương) ở phía trước tìm xe cứu viện.

Vốn là chuyện bình thường, cho đến khi Cảnh Nhược Đông nghe được một giọng nói quen thuộc.

Anh sửng sốt một chút, có chút không thể tưởng tượng được, lại có chút khó tin.


Phong Đại đang giao thiệp người vừa xuống xe, Ninh Giai Kỳ thấy vậy cũng đi đến nói giúp hai ba câu với bọn họ, hi vọng đối phương có thể tốt bụng giúp đỡ một chút.

Người đàn ông vừa xuống xe nghe xong gật đầu nói “Đợt một lát, tôi quay lại hỏi đồng đội.”
“Được, anh đi đi.”
Người đàn ông quay trở lại, mà người đang ngồi ở ghế sau chính mình bước xuống xe.

Mọi người ở đây đều nhìn về phía anh, chỉ liếc mắt một cái, nhóm người Phong Đại biết hẳn là đi trưng cầu sự đồng ý của người này.

Mà lúc này, Ninh Giai Kỳ khi nhìn thấy người đàn ông bước xuống xe, cả người cô bị chấn kinh đến quên phản ứng.
Người vừa bước xuống xe, một thân mặc quần áo bình thường, quần đen, áo thun đen, kèm theo một áo jacket tối màu.

Đôi mắt anh lạnh lùng, nhìn qua rất lãnh khốc và uy nghiêm.

Ở một nơi hoang vu vắng vẻ thế này, ánh mắt của anh khiến cho mọi người sinh lòng sợ hãi.

Phong Đại và những người khác liếc mắt nhìn nhau, hiển nhiên trong mắt chứa đầy sự do dự và cảnh giác.

“Anh Cảnh, xe của bọn họ bị trục trặc, hỏi chúng ta có thể cho đi nhờ một đoạn đường được không? Người đàn ông Ở ghế phụ nói “Xe chúng ta còn trống hai chỗ, nếu không thì chúng ta chở thêm hai người.”
Ngoài dự đoán, Cảnh Nhược Đông không có trả lời.

Ánh mắt anh lướt qua bốn người họ, cuối cùng dừng lại trên người Ninh Giai Kỳ.


Sau đó, mọi người liền nghe giọng nói lạnh lùng của anh “Chụp ảnh liền chụp đến chỗ này.”
Ninh Giai Kỳ “......”
Mọi người “???”
“Lên xe.” Cảnh Nhược Đông chỉ nói hai câu đơn giản liền quay trở về xe.

Ninh Giai Kỳ một phen kinh hồn, trong lòng nghĩ, có phải hay không anh vẫn còn tức giận.

chuyện lúc trước.

Người đàn ông ở ghế phụ nói “Anh Cảnh của chúng tôi đã đồng ý, trong mấy người ai lên xe?”
Ninh Giai Kỳ không hề nghĩ ngợi liền nói, “Tôi”.

Cô gái tên Hi Hi trong nhóm vội túm lấy tay cô “Giai Giai, cái kia...có an toàn hay không?”

Kéo xuống dưới để đọc chương tiếp bạn nhé !!.


Bình luận

Truyện đang đọc