Từ nhỏ đến giờ, Ninh Giai Kỳ rất nhát gan, trong giờ học giáo viên gọi trả lời câu hỏi thôi cô cũng đã đỏ cả mặt, huống chi là bây giờ - có nhiều nam sinh nhìn cô như vậy.
Theo bản năng, cô nhích người ra sau lưng lão Cẩm, hơi hoảng hốt nhìn sang Thẩm Giai Hàm đang đi phía trước vài bước.
"Khách của thủ trưởng Cảnh á? Móa, mặt mũi to vậy." Cậu chàng mặc đồ thể thao đen cạn lời, quay đầu hỏi: "Anh Cảnh, anh quen không?"
Anh Cảnh.
Họ Cảnh à,
Ninh Giai Kỳ sửng sốt một chút, nâng mắt nhìn nam sinh mặt lạnh bảo cô nhặt bóng ban nãy.
"Không quen." Người nọ hơi nhíu mày, nhìn lão Cẩm.
Tuy anh không nói gì nhưng chỉ cần một ánh mắt, lão Cẩm lập tức hiểu ý của anh, vội vàng cung kính giải thích: "Là người nhà họ Ninh, cô bé này tên là....Ninh Giai Kỳ."
"Sao cơ?" Cảnh Nhược Đông khựng lại, lần nữa cúi xuống nhìn Ninh Giai Kỳ, nhưng lần này, trong ánh mắt lạnh nhạt của anh xuất hiện chút kinh ngạc: "Chú nói, là nhóc con này à?"
"Em không phải, nhóc con." Không biết tại sao Ninh Giai Kỳ bỗng nhiên lại to gan trả lời một câu như vậy.
Tuy thế nhưng lại đứt quãng, nghe chẳng có chút uy hiếp nào.
Nam sinh đứng sau Cảnh Nhược Đông vừa tò mò vừa nhồi bóng, quả bóng va xuống đất vang lên từng tiếng bịch bịch, giống như tiếng tim đập của Ninh Giai Kỳ vào lúc này vậy.
Cô nghĩ cô biết người nọ là ai rồi, từ thái độ của lão Cao khi nói chuyện với anh, mà anh lại còn mang họ Cảnh, vậy suy ra...anh là Cảnh Nhược Đông.
Anh không giống với tưởng tượng của Ninh Giai Kỳ, lúc ông nội cô còn sống từng nhắc đến anh.
Dù là khi trêu đùa hay khi nghiêm túc, cô cũng đã mơ hồ hiểu rằng, đối với cô mà nói, Cảnh Nhược Đông khác hẳn mọi người.
Từ nhỏ đến lớn, yêu thương và quan tâm mà cô nhận được rất ít.
Nên trong suy nghĩ của cô Cảnh Nhược Đông là người hiền lành và dịu dàng, sẽ cười với cô, đối xử tốt với cô.
Nhưng lúc này, khi trông thấy anh, mơ ước nho nhỏ trong đáy lòng cô lập tức mất sạch.
Người trước mặt cô có đôi mắt lạnh lùng trong trẻo, vừa hệt như ánh trăng cao ngạo trên đỉnh núi, lại vừa giống như ánh lửa cô độc tồn tại một mình trong đêm tối.
Anh nhìn cô, vẻ mặt lạnh lùng xa cách, giống như cô chỉ là một vị khách từ nơi nào đó không mời mà đến.
"Không phải nhóc con?" Cảnh Nhược Đông nhẹ nhàng cau mày, hình như anh cảm thấy lời của cô hơi buồn cười, nhưng không trả lời cô, anh quay sang nói với lão Cẩm: "Lão Cẩm, chú dẫn khách đến chỗ ông nội đi."
Lão Cẩm đáp: "Nếu không thì cậu đừng chơi bóng nữa, về chung đi."
Cảnh Nhược Đông không trả lời, xoay người lấy quả bóng trong tay nam sinh mặc đồ thể thao đen.
Anh bước lên trước vài bước, tung người lên, úp rổ.
Chỉ với một lần, quả bóng đã rơi thẳng vào trong rổ.
Lão Cẩm cũng biết tính tình của tổ tông nhỏ nhà mình, thấy vậy cũng không giục thêm, ông quay sang nói với Ninh Giai Kỳ và Thẩm Giai Hàm : "Chúng ta vào nhà trước đi, người trong nhà còn đang chờ."
"Được." Thẩm Giai Hàm đi tới nắm tay Ninh Giai Kỳ, nhỏ giọng hỏi lão Cẩm: "Cho tôi hỏi, là đứa trẻ ban nãy phải không?"
Lão Cẩm nhìn bà, biết bà đang hỏi gì nên gật đầu: "Đúng vậy, cậu ấy là cháu đích tôn của nhà họ Cảnh, Cảnh Nhược Đông."
Sau khi mấy người người Ninh Giai Kỳ đã đi xa, Cảnh Nhược Đông quay đầu lại nhìn bóng lưng bọn họ, ánh mắt sâu xa.
Bên cạnh có người hỏi: "Anh Cảnh, nhà họ Ninh là nhà nào thế?"
Cảnh Nhược Đông còn chưa trả lời lại, thì bạn tốt Băng Tân Đồ đã choàng vai anh, ý tức sâu xa nói: "Tôi nhớ ông nội cậu nói cậu có một vị hôn thê mà nhỉ, chậc....nhà họ Ninh? Đừng nói là nhà họ Ninh của vị hôn thê trong truyền thuyết của cậu đấy nha?"
Nam sinh mặc đồ thể thao đen là Liễu Thanh Giang, cũng là bạn tốt của Cảnh Nhược Đông, trợn mắt: "Móa, thật hay giả vậy, anh Cảnh à, anh đang hại học sinh tiểu học đó!"
Cảnh Nhược Đông đá bắp chân của Liễu Thanh Giang: "Cút."
"Ổn không đó, chuyện này phạm pháp đó nha." Liễu Thanh Giang chui tọt ra sau lưng người khác, khoa trương che miệng nói tiếp, "Nói chứ...!tôi thấy con nhóc ban nãy không ổn đâu, con bé đó nhỏ vậy thì sao xuống tay cho được!"
"Ha ha..."
Mấy nam sinh đứng trên sân bóng đều cười to, Cảnh Nhược Đông mở miệng, nở một nụ cười khó hiểu: "Mẹ nó, cậu nghĩ những chuyện này làm gì? Biến thái à."
Liễu Thanh Giang vừa cười vừa nói: "Đâu dám đâu dám, nếu không, nếu không thì cậu về nhà đi.
Dù sao thì...trong nhà cũng có một cô vợ nhỏ rồi mà."
Con nhóc lúc nãy, thật sự chẳng có gì liên quan đến ba chữ "cô vợ nhỏ" cả.
Nhưng con trai tuổi mười bảy mười tám đùa nhau không có giới hạn, Cảnh Nhược Đông cũng đã quen rồi, nên không coi là thật.
Anh chỉ lườm thoáng sang Liễu Thanh Giang, Liễu Thanh Giang nhận được ánh mắt này, sợ tới độ chạy thẳng ra sau lưng người khác để trốn.