DỊU DÀNG TRONG TIM ĐỀU TRAO EM



"Được, tốt quá, cảm ơn các cậu." "Nói hay nói hay, nhớ phải mời tớ uống trà
sữa đấy."
"Đương nhiên rồi."
Buổi chiều sau khi tiết học kết thúc, Ninh Giai Kỳ trở về Ngôn gia, bởi vì cô nghĩ Cảnh Nhược Đông sẽ về nhà để tịnh dưỡng.

Lúc xuống lầu, Ninh Giai Kỳ vừa lúc gặp dì quản lý.

"Thời gian vừa rồi dì không nhìn thấy con, cùng bạn trai đi chơi sao?" Dù quản lý vẻ lộ ra mặt rất hiểu chuyện, Ninh Giai Kỳ tuỳ ý ứng phó vài câu, Vội vàng rời đi.

Vừa đi ra ngoài, cô đột nhiên nhớ ra chuyện lúc trước di quản lý đã nói qua.

Dì ấy nói, lúc Cảnh Nhược Đông giúp cô mang hành lý, nói là giúp bạn gái mang hành lý lên lầu.

Ninh Giai Kỳ đứng ở cửa ký túc xá, mặt đột nhiên như bị thiêu cháy, lúc ở bệnh viện ở Lhasa, sau khi anh nói câu kia cô cảm thấy thật kỳ quái, hơn nữa những ngày sau đó càng quái lạ hơn.

Anh đây là muốn lấy thân báo đáp, hay là...!sớm đã có kế hoạch chăng?
Ninh Giai Kỳ run lên một cái, bị ý nghĩ lớn mật của bản thân hù doạ.


Bởi vì dù là chuyện gì chăng nữa, cũng đủ làm cho cô toàn thân nổi da gà.

vù vù –
Di động đột nhiên rung lên, Ninh Giai Kỳ lấy ra liền nhìn thấy ba chữ Cảnh Nhược Đông, người đang khiến cô rối rắm.

"Alo..."
"Em ở đâu."
"Trường học ạ." Ninh Giai Kỳ nói "Có điều, nhưng mà bây giờ em muốn về nhà."
"Đừng trở về."
"Da?" "Xe đang đậu ở trước cửa, em đến đây." Ninh Giai Kỳ nghi hoặc "Đi đâu ạ".

Cảnh Nhược Đông "Tôi đang bị thương không muốn để bọn họ biết, vậy nên trong khoảng thời gian này tôi sẽ ở bên ngoài, tình huống bây giờ của tôi, ở một mình không tiện."
Ninh Giai Kỳ ngây ngốc "Em sao." "Em đến ở cùng tôi." Vào thu, thời tiết có chút lạnh.

Ninh Giai Kỳ ngồi ở bên trong xe, nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ xe dần lướt qua, trong đầu là một mảng hỗn độn.


Ở phía trước lái xe chính là Liễu Thanh Giang, ngồi bên cạnh anh là Cảnh Nhược Đông.

Liễu Thanh Giang đang nói chuyện gì đó câu được câu
không, trước sau vẫn luôn ồn ào, một chữ Ninh Giai Kỳ cũng không nghe vào.

Cô vốn dĩ không dám có suy nghĩ kỳ quái với Cảnh Nhược Đông, nhưng bây giờ mỗi câu mỗi chữ anh nói ra đều khiến cô nghĩ đến chuyện ái muội.....!
Cô cảm thấy, giống như có gì đó không giống như trước.

Xe rất nhanh đã đi vào một tiểu khu, Liễu Thanh Giang xuống xe, liền đến giúp Cảnh Nhược Đông bước xuống.

"Cậu trở về đi, tôi không còn việc gì." Đi đến thang máy Cảnh Nhược Đông nói.

Liễu Thanh Giang chớp mắt tràn đầy vẻ tò mò rất nhanh chóng buông lỏng tay "Vậy được rồi, bố mẹ tôi đang ở nhà chờ tôi, Ninh Giai Kỳ, em đến đỡ cậu ấy."
Bị điểm danh đến Ninh Giai Kỳ giật mình một cái, giống như đang suy nghĩ đột nhiên phục hồi tinh thần.

Cô quay đầu nhìn Cảnh Nhược Đông, tựa như đang suy nghĩ tự hỏi "Vâng..."
Đing
Thang máy đến.

Liễu Thanh Giang lùi về sau vài bước, nhìn hai
người họ khoát tay "Anh Cảnh nghỉ ngơi cho tốt, có chuyện gì thì gọi cho tôi."


Bình luận

Truyện đang đọc