Một cái mạng....!
Nếu cô muốn? Có thể lấy đi một cách dễ dàng.
Khi Ninh Giai Kỳ tỉnh lại đã là hoàng hôn.
"Giai Giai cô tỉnh rồi." Hi Hi cùng Phong Đại mang bữa tối đi vào.
"Ăn cơm thôi."
Ninh Giai Kỳ gật gật đầu.
Hi Hi "Hôm nay những người khác đã trở về, nhưng cô yên tâm, tôi và Phong Đại sẽ chờ cô khoẻ lại rồi chúng ta cùng về."
Ninh Giai Kỳ "Hi Hi tôi không có việc gì, cô không cần ở lại chăm sóc tôi đâu, cô và Phong Đại trở về trước đi."
"Ôi ôi không được, cô bây giờ là người bệnh, hơn nữa tôi và Phong Đại đã tính dù có về sớm hai ngày chúng tôi cũng vùi đầu vào máy tính mà sửa ảnh, vậy nên chỉnh sửa ảnh ở đâu cũng như nhau mà thôi." Hi Hi đưa cho cô đôi đũa "Hơn nữa, tôi rất thích Lhasa, ở thêm vài ngày cũng tốt."
Phong Đại "Đúng vậy đúng vậy."
Ninh Giai Kỳ cảm động nói "Thật sự cám ơn hai người..."
"Chúng ta vừa là đồng nghiệp vừa là bạn bè,
này có là gì chứ." Hi Hi vừa ăn cơm vừa nói "Hơn nữa lần này cô là đại anh hùng nữa đấy, cứu được một anh quân nhân mà!"
Ninh Giai Kỳ "....."
"Ninh Giai Kỳ, hai người có quen biết nhau sao."
Ninh Giai Kỳ rũ mắt xuống, chuyện cho tới bây giờ, Cảnh Nhược Đông cũng không còn làm nhiệm vụ nữa, một số chuyện có thể nói một cách tự nhiên.
"Ừ, lúc trước không phải cố ý giấu mọi người, chỉ là vì tôi thấy bọn họ đang làm nhiệm vụ, vậy nên tôi mới..."
"Ôi tôi hiểu tôi hiểu mà, có điều..." Hi Hi lộ ra ánh mắt sâu xa cười cười "Hai người rất thân nhau nhỉ? Không phải là...!bạn trai chứ!"
Ninh Giai Kỳ "Không phải!".
"Vậy nhất định là cô thích anh ta."
"Không phủ nhận, nói là không thích, vậy sao cô có thể liều mạng mà đi cứu anh ta kia chứ."
Sau khi cơm nước xong Phong Đại và Hi Hi mới nói cho cô biết Cảnh Nhược Đông đã tỉnh, Ninh Giai Kỳ vội vàng xuống giường, hai người đúng thật sự bị cản ra khỏi phòng bệnh.
Lúc này ở trong căn phòng cách vách, trừ bỏ Cảnh Nhược Đông còn có Liễu Thanh Giang.
Liễu Thanh Giang thấy cô đến liền đứng dậy "Vậy, tôi đi mua một ít hoa quả.".
Nói xong, rất thức thời mà đi ra khỏi phòng bệnh.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người bọn họ, Ninh Giai Kỳ nâng mắt nhìn anh, mà anh cũng đang nhìn cô.
Hai người cách nhau một khoảng cách, đột nhiên cả hai đều rất ăn ý không nói lời nào.
Thật lâu sau, Cảnh Nhược Đông mới nhẹ nhàng nâng tay lên.
Tư thế này của anh, tựa như đang đợi cô đưa tay mình giao vào lòng bàn tay anh.
Ninh Giai Kỳ hốc mắt nóng lên, chậm rãi đi đến.
"Đau sao." Cảnh Nhược Đông mở miệng nói trước.
Ninh Giai Kỳ đến bên giường anh ngồi xuống thấp giọng nói "Ôn ạ." Dừng một chút, lại nói "Không có nghiêm trọng như anh."
Cảnh Nhược Đông nhíu mày "Thế nào mà em lại đi so với tôi."
Ninh Giai Kỳ "....."
"Ninh Giai Kỳ, anh từ khi nào mà không biết lá gan em lại to như vậy." Cảnh Nhược Đông ngữ khí sắc bén, như đang dạy dỗ.
Ninh Giai Kỳ cắn chặt răng "Vậy, anh nghĩ em sẽ đứng nhìn anh chết sao."
Cảnh Nhược Đông "Nhưng em không nhìn xem tình hình lúc ấy như thế nào, em có biết hay không, nếu lúc đó em không kéo tôi ra được, chúng ta sẽ chết ở nơi đó."
"Cùng chết ở đó cũng tốt!" Ninh Giai Kỳ đột nhiên nói.