GIANG HỒ DẠ VŨ THẬP NIÊN ĐĂNG

Dây thường xuân héo đầu héo não.

Sau hơn một canh giờ, hai người Mộ Thái lại đụng mặt nhau ở trước mộ Thường phu nhân.

Vừa rồi họ vòng quanh khu mộ tới lui thăm dò nắng trời, mỗi một xó xỉnh, mỗi chân núi, thậm chí mỗi tấm mộ bia đều đứng cạnh một lúc, nhưng vẫn không thu hoạch được gì.

Mặt Thái Chiêu bị gió núi thổi trắng bệch cả môi, Mộ Thanh Yến lấy một chiếc ấm bạc nhỏ xinh trong giỏ trúc bên chân ra, cho nàng uống một hớp rượu ủ ấm thân thể.

“Hay vẫn cứ quật mộ phần đi.” Hắn theo thói quen vén tóc mai rối của cô gái, Thái Chiêu ngửa ra sau tránh né, hắn cũng không cho là ngang ngược, “Chỉ cần khai quật từng chỗ sau núi này, dưới mặt đất có gì cũng sẽ rõ ràng thôi. Huynh đệ Thượng Quan Hạo Nam chọn tới đều rất giỏi, nghe nói tổ tông trước kia lập nghiệp từ trộm mộ, không cần nửa ngày là xong.”

“Xin Mộ Giáo chủ tự trọng cho.” Thái Chiêu xụ mặt ném ấm bạc nhỏ vào giỏ trúc, “Ở đây toàn chôn các anh liệt chính đạo trừ bạo giúp yếu, thế mà huynh cho trộm mộ đến đào mộ phần họ ư!”

Mộ Thanh Yến chắp hai tay sau lưng, “Thế thì xin Tiểu Thái nữ hiệp chỉ giáo tiếp theo nên làm thế nào, tại hạ bó tay hết cách rồi.”

Hôm nay hắn mặc một bộ cẩm bào đen tay áo hẹp đai lưng bó, chân áo bào chấm đất, lưng eo thẳng tắp. Vì dáng người cao lớn thon gầy, ăn mặc thế này cực ưa nhìn, đứng đón gió giữa chốn hoang dã um tùm càng lồ lộ vẻ thon dài, cao ráo như tùng.

Thái Chiêu hơi tránh mắt sang một bên, chống nạnh thở dài, sắp xếp lại mạch suy nghĩ, “Cha tôi nói, lúc ấy ông đứng trên thềm đá phía Nam…”

“Chính là chỗ này.” Mộ Thanh Yến chỉ bậc thang dùng đá xanh xếp thành ba tầng phía trước.

— Thềm cấp kéo dài đến khu mộ, trên bậc thềm là thạch đỉnh lớn hai người ôm, trái phải hai bên thạch đỉnh có hai chiếc bàn đá xanh để bày tế phẩm cống vật, phía sau là một vách đá rộng cao cỡ đầu người, bên dưới thềm đá hai bên có chỗ trống rộng rãi, đủ để hơn hai mươi người sóng vai đứng, trên bậc cấp khắc một bài ca chính khí rồng bay phượng múa.

Thái Chiêu cúi đầu đạp lên thềm đá, “Cha tôi nói ông ấy đứng ngơ ngẩn ở đây hơn nửa ngày.”

“Thềm đá trái phải đều có, dùng để leo lên tế đàn, vậy lệnh tôn đứng bên nào nhỉ?” Mộ Thanh Yến phá bĩnh, “Thêm nữa, ông ấy đứng bậc thứ mấy.”

Thái Chiêu không thèm màng tới hắn, lẩm bẩm một mình tiếp, “Lúc ấy cô cô đang bàn chuyện quan trọng với Thường đại hiệp, rồi đến gọi cha về, tất nhiên là đến giờ dùng cơm, nên là cha sẽ đứng từ sáng đến trời chạng vạng…”

Mộ Thanh Yến: “Hai chỗ thềm đá này đều chỉ có thể hai ba người sóng vai, vừa nãy chúng ta đều đã đứng, cũng không thấy khô nóng.”

Thái Chiêu trợn mắt với hắn, “Huynh đừng có ngắt lời.”

Mộ Thanh Yến cười cười: “Ta chỉ nghĩ kế phụ nàng thôi.”

“Không cần huynh nghĩ kế, đợt lát nữa tôi xuống núi nhờ Phàn sư huynh tìm cho tôi hơn trăm tám mươi huynh đệ đứng đầy khu mộ này, phơi hết một ngày, đến chừng đấy sẽ biết chỗ nào có khác thường.” Vẻ mặt Thái Chiêu đầy đắc ý.

Mộ Thanh Yến ngẫm nghĩ, “Ý này không tệ, nhưng nếu lệnh tôn nhớ lầm thật, lúc ấy ông ấy đang ngồi thì sao.”

“Vậy hôm sau lại đến, bảo chúng huynh đệ ngồi đầy khu mộ này phơi cả một ngày.”

Mộ Thanh Yến lại nói: “Cũng được. Nhưng nàng tốt nhất nên tìm những người có chiều cao xấp xỉ lệnh tôn nhé. Nếu khác biệt, coi như đứng đúng chỗ cũng chưa chắc phơi đến mặt, mà đến đỉnh đầu hay tới ngực cũng chưa hẳn phát hiện được.”

Thái Chiêu nhẫn nại: “Được, tôi sẽ nhờ mấy sư huynh cố tìm người gần với vóc dáng cha tôi vậy.”

Mộ Thanh Yến vẫn còn ý kiến: “Nàng cũng cần viết thư hỏi lệnh tôn thử lúc ấy ngài cao bao nhiêu, bình thường thiếu niên trước tuổi hai mươi còn cao thêm đấy. Ta nhớ năm ấy lệnh tôn mới mười mấy tuổi, nói không chừng chưa cao lớn như bây giờ.”

Thái Chiêu nổi giận: “Sao huynh phiền vậy!”

Mộ Thanh Yến bật cười trong trẻo, “Là ta luôn muốn tốt cho nàng, có câu sai một ly, đi một nghìn dặm…”

“Tôi không cần huynh lo!” Thái Chiêu hít một hơi, mặt kéo căng lộ ra khí chất tự nhiên tỉnh táo, “Được rồi, chuyện hôm nay đã xong, hay huynh đi trước đi.”

Mộ Thanh Yến: “Sao ta lại phải đi.”

Thái Chiêu giậm chân: “Chờ đám sư huynh tôi lên đây, nếu huynh còn ở đây, mấy người đối mặt thì chẳng phải là, chẳng phải là…”

Mộ Thanh Yến nhướng mí mắt, đầy âm trầm: “Tiểu Thái nữ hiệp, chiêu qua cầu rút ván* của nàng cũng trôi chảy quá đi.”

(*) 卸磨杀驴: nôm na xay xong tháo cối giết luôn lừa.

“Rốt cuộc huynh có đi hay không!”

“Không đi.”

Thái Chiêu ấm ức, năm ngón tay phải lập tức khẽ nhếch, dùng Cầm Long công khẽ vồ trên mặt đất rồi đánh tới trước, một khối đá to bằng đầu em bé nhanh chóng bay tới Mộ Thanh Yến.

Dựa theo ý cô, Mộ Thanh Yến chỉ cần hươ chưởng chặn lại, hòn đá lập tức bể năm xẻ bảy, ai ngờ Mộ Thanh Yến hai tay bất động, chỉ nghiêng người một phát, lách mình né đá bay.

Rầm, hòn đá đánh trúng ngay bàn tế án bằng đá xanh sau lưng Mộ Thanh Yến.

Hai khối đá va vào nhau, sỏi đá vụn vỡ văng khắp nơi, đợi bụi đất đá rối tinh mù tản đi, bàn đá xanh kia đã nứt ra một khe dài.

Trán Thái Chiêu từ từ rịn ra một giọt mồ hôi.

Mộ Thanh Yến ra vẻ rất giật mình, ôi chao một tiếng vang dội, “Chiêu Chiêu, nàng đánh bể tế án anh liệt chính đạo trừ bạo giúp yếu rồi kìa!”

“Tên yêu quái này, đều tại huynh đều tại huynh hết!” Thái Chiêu giận muốn rơi nước mắt, giận dữ nhào về tên tai họa này.

Mộ Thanh Yến cười ha hả, xoay người lùi khỏi thềm đá, sau đó mở cánh tay dài ôm chặt lấy tiểu cô nương đang thở hào hển, ôm lấy mềm mại đầy cõi lòng. Thân hình hắn hơi khựng lại, trong nháy mắt một ý niệm toát ra trong đầu — mấy tháng không gặp, hình như tiểu cô nương đã lớn lên chút.

Hắn chưa kịp sinh ra ý nghĩ kỳ lạ gì, Thái Chiêu chợt hô, “Đừng nhúc nhích đừng nhúc nhích!”

Mộ Thanh Yến cúi đầu nhìn, thấy tiểu cô nương trong lòng đang giãy giụa nửa chừng thì nhìn đăm đăm về phía trước, hắn thuận theo nhìn sang, là phía cực đông hàng bia đá sau lưng.

Hắn nhíu mày: “Tấm bia đá này có gì không ổn?”

Thái Chiêu lắc đầu, ba chân bốn cẳng chạy tới phía Tây vách đá xoay người tỉ mỉ xem xét.

Mộ Thanh Yến theo sau: “Ban nãy chúng ta đã kiểm tra qua rồi, chẳng thấy cơ quan gì mà, nàng nhìn thấy thứ gì thế?”

Thái Chiêu chỉ bảy tám sợi dây leo xanh biếc uốn lượn trên vách đá, “Huynh xem đây là cái gì.”

Mộ Thanh Yến bật cười, “Dây thường xuân thôi.”

Lại có phần thương cảm, “Thật là cố nhân đã đi, nơi nơi tan hoang. Lúc trên dưới nhà họ Thường còn sống, Thường đại hiệp nào để cho bia đá mọc ra những thứ thế này chứ.”

“May mà có nó.” Vẻ mặt Thái Chiêu đầy nghiêm túc, chỉ vào một chỗ giữa sợi thường xuân, “Huynh nhìn kỹ xem, mấy dây thường xuân này có chỗ nào khác biệt.”

Lúc này đương đầu hạ, dây leo trên vách đá xanh um tươi tốt, thật xum xuê, hẳn chưa đến mấy tháng nữa có thể bao phủ cả mặt trước vách đá, Nhưng ở chỗ Thái Chiêu chỉ vào, dây lá lại hơi khô héo.

Mộ Thanh Yến sát lại gần bắt đầu đánh giá trên dưới — phía trên dây leo lá rất tươi tốt, phía dưới dây leo lá cũng rất tươi tốt, chỉ có mỗi chỗ này không cao không thấp lại hơi khô héo. Lấy ngón tay Thái Chiêu làm trung tâm, trong một khu nhỏ bằng đầu người lớn xuất hiện tình trạng lá cây hơi khô héo khác thường.

Thái Chiêu gằn từng chữ: “Đây là kết quả của việc phơi nắng trường kỳ.” Do Thái Bình Thù uống thuốc quanh năm, từ bé cô đã theo song thân học phơi thuốc chế dược, nhìn dáng vẻ cỏ cây đã quen.

Mộ Thanh Yến chấn động, hai người cùng quay đầu ra sau nhìn lại.

Gần với vách đá phía Tây nhất, ngay phía trước là vài ngôi mộ bia cao cỡ nửa người, phía đông là quần thể mộ bia dày đặc, chỉ có biên giới khu mộ phía Tây là vách núi đá như giương nanh múa vuốt mọc lên như rừng, trong đó có một khối bắt mắt nhất.

Phần núi đá còn lại đều thấp bé sắc nhọn, chỉ chỗ này giống như một cột đá uốn lượn cao gầy đâm thẳng, cao chừng hai người.

Mộ Thái vòng quanh cột đá cẩn thận xem xét, không cần hội ý, Mộ Thanh Yến phụ trách xem xét nửa trên, Thái Chiêu phụ trách nửa dưới.

Một lát sau, Thái Chiêu hét lên kinh ngạc: “Huynh xem này.”

Cột đá lởm chởm có hình thù quái dị, không lõm bên này thì lồi bên kia, chỉ trừ một chỗ cao tầm ngang ngực Thái Chiêu là một mặt phẳng lớn cực kỳ bóng loáng bằng phẳng, hơi lõm vào trong, như hình một mặt thấu kính.

Mà mặt kính của khối đá núi này, vừa vặn hướng tới chỗ thềm đá.

“Ra là vậy.” Mộ Thanh Yến không kìm được cảm thán tạo hóa trùng hợp của trời đất, “Phía núi đá khuất bóng, ánh nắng yếu ớt, bình thường cho dù thế nào chẳng thể đốt nóng được người. Nhưng vì có mặt kính tụ ánh sáng này mà có thể hội tụ ánh nắng mỏng manh thành mấy chục lần, chiếu xạ đến đối diện.”

“Lúc ấy vừa lúc cha tôi đứng ở đây, ánh nắng hội tụ đánh từ bên cạnh lên mặt ông.” Thái Chiêu đi đến đứng trên thềm đá đối diện. Vì đương tiết đầu xuân, ánh nắng hội tụ mấy chục lần cũng không quá mạn. Cha ôm tâm sự nặng nề đứng ngẩn ra ở đây nửa ngày, hoàn toàn không biết trên mặt mình bị đốt đến đỏ. Do cô cô nhìn thấy mới bảo ông đi rửa mặt bằng nước lạnh.”

“Không đúng, vị trí ấy không đúng.” Mộ Thanh Yến chợt nói.

Hắn gấp rút lấy một cuộn dây thừng nhỏ trong giỏ trúc, một đầu kẹp trên mặt kính cột đá, một đầu vứt cho Thái Chiêu.

Thái Chiêu nắm sợi dây thừng nhỏ đi tới chỗ dây thường xuân bị phơi cháy, dùng sức kéo căng thành một đường thẳng.

Tầm mắt hai người gặp nhau, nhắm thấy chỗ sợi dây kéo tới thềm đá không cao không thấp, thấp hơn chỗ khuôn mặt một người đàn ông đứng hẳn nhưng hơi cao hơn khi ngồi trên bậc thềm.

“Ánh nắng từ mặt kính cột đá chiết xạ tới phơi đốt chỗ dây thường xuân trên vách đá kia, tuyệt đối không thể rọi tới mặt lệnh tôn.” Mộ Thanh Yến khẳng định, rồi lập tức lưỡng lự, “Hay là, lúc ấy vóc người lệnh tôn chưa trưởng thành hơi thấp bé…” Mộ Đại Giáo chủ miệng không kiêng kỵ xưa nay hiếm khi mở miệng nói tránh, dù sao cũng là trưởng bối tương lai mà.

(minh: ơ hay, làm như đúng rồi!)

Thái Chiêu mù mờ đầy mặt: “Không có, cô tôi nói lúc nhỏ cha hay cúi đầu, là vì ông cao từ nhỏ nên đứng cạnh bạn cùng trang lứa hay xấu hổ.”

“Vậy thì, trong mười mấy năm qua đã có nhiều thứ thay đổi.” Mộ Thanh Yến tỉnh táo kết luận.

Hắn chuyển mắt nhìn tới tế đàn, “Chỗ tế đàn này khá rộng lớn, nền đất được đá xanh lớn đáp thành, nếu bên dưới có sụp cũng không sụp kiểu thường tình, mà các nơi đông tây nam bắc tất có nghiêng chỗ. Nhưng giờ xem ra, tế đàn vẫn bốn bề yên tĩnh.”

Hắn lại chuyển mắt, nhìn cột đá bên cạnh, “Như vậy, ở đây chính là nơi xảy ra biến cố.”

Thái Chiêu mau chạy tới nhìn, thấy dưới chân cột đá cắm thật sâu vào lớp đất.

Địa chất vùng đất trên núi cứng hơn dưới núi, nhưng không chịu nổi cột đá dựng đứng nặng nề to lớn này, vùng đất dưới chân cột có hơi lõm xuống.

“Cột đá này sao lại bị sụp xuống nhỉ?” Thái Chiêu rất kinh dị.

Mộ Thanh Yến ngưng mắt nhìn xuống dưới, “Núi Vũ An gió thổi mưa rơi mấy trăm năm, có thể hình thành nên ngọn núi đá lởm chởm này tất nhiên nền móng kiên cố, sẽ không vô duyên vô cớ sụp xuống, trừ phi là…”

“Trừ phi là có người đào dưới lòng đất!” Thái Chiêu tiếp lời.

Mộ Thanh Yến cười liếc cô gái, sau đó lại đến mở giỏ trúc, “Nếu đã xác định vị trí, vậy thì chuyện còn lại đơn giản rồi, trực tiếp cho nổ tung chỗ đó là được.”

Hai tay hắn cầm tới hai món đồ đen như mực quen thuộc đi tới, chính là phiên bản Phích Lịch Lôi Hỏa đạn đã bỏ đi độc châm, “Nếu nổ không ra, cho người đào sâu ba thước là được.”

Sắc mặt Thái Chiêu hơi ngây ngẩn, “…Huynh nói, phía dưới cột đá này là thứ gì?”

Mộ Thanh Yến dừng bước, ngờ vực: “Ý nàng là sao, là gì thì cứ nổ tung xem chẳng phải sẽ biết sao.”

Thái Chiêu hơi ngước lên, nhẹ nhàng nói: “Theo lời giải thích của huynh, hẳn ở đây đã chôn di cốt một người bí ẩn nào đó, mà Thường đại hiệp còn đau lòng, còn nhớ tiết Thanh minh đi tế bái người ấy. Cho nên, hẳn đấy không phải là người xấu rồi. Nhưng nếu là người tốt thì sao không thể quang minh chính đại dựng bia mộ nhỉ.”

Mộ Thanh Yến châm chọc: “Không phải đến chỗ này nàng cũng không cho phép ta đào đấy chứ, nàng trạch tâm nhân hậu vậy sao lại bẻ gãy cánh tay ác bá bờ Thanh La hù chạy Chu Ngọc kỳ chi.”

“Huynh thật là…” Thái Chiêu chẳng muốn phát khùng với tên này, “Ý tôi là, chúng ta đừng nổ ở đây, sang bên kia. Ly nam Khảm bắc, Khảm nhất Kiền lục, Khôn vị chủ âm, thuận theo sinh tử của trời đất… Ừ, là ở bên kia!”

Cô thuận theo hướng ấy đi thẳng ra năm sáu trượng, rồi đứng lại, “Nổ chỗ này đi.”

Mộ Thanh Yến hơi nheo mắt, người không nhúc nhích: “Tiểu Thái nữ hiệp không phân trần đôi câu à?”

Thái Chiêu hết cách, “Hầy, được rồi. Huynh còn nhớ anh em nhà họ Thạch mà cô tôi kết giao chứ…”

“Nhớ.” Mộ Thanh Yến gật đầu, “Thạch Lão nhị cũng từng trúng U Minh hàn khí, mất hết công lực, sau đó được cô nàng chữa khỏi. Vì thế nên Tống Úc Chi mới lải nhải không ngừng muốn tìm Tử Ngọc Kim Quỳ gì đó.”

Thái Chiêu im lặng nhìn trời, mới nói: “Sau khi Nhiếp Hằng Thành chết, hai anh em họ đã quy ẩn, mà quy ẩn phương nào đến cả cha và sư phụ tôi cũng không biết. Nghe nói đây là ý của cô tôi, Thạch Đại hiệp mang trọng trách gia đình quá nhiều, trong nhà có thê có thiếp, con cái thành đàn, Thạch Nhị hiệp nhiều lần bị thương nặng, cần tĩnh dưỡng lâu dài…”

“Mặt trời sắp xuống núi rồi, chúng ta gọn gàng chút đi.” Mộ Thanh Yến mỉm cười, “Có phải anh em nhà họ Thạch xuất thân từ trộm mộ không?”

Thái Chiêu phản bác mạnh mẽ: “Sao huynh lại nói vậy?! Đại hiệp quang minh lỗi lạc lòng hướng chính đạo học được tổ truyền nghề có hạn trong nhà, chút kỹ thuật đào đất sao gọi là trộm mộ hử!”

Mộ Thanh Yến không hề nhân nhượng với tiêu chuẩn kép của cô gái, “Thì cứ nói bọn họ có trộm mộ hay không đi.”

Thái Chiêu nhụt chí: “Hầy, thuở thiếu thời không đào mấy ngôi mộ đâu, sau khi gặp được côtôi thì họ không làm nữa.”

“Ta cảm thấy thiên hạ có rất nhiều người chưa từng quật qua mộ, nhưng sao cũng được…” Mộ Thanh Yến nín cười, “sau đó thì sao.”

Thái Chiêu xụ miệng, “Lúc sắp chia tay quy ẩn, Thạch đại hiệp tặng mấy món tổ truyền cho cô tôi, trong đó có một thứ lúc bé rảnh rỗi không gì làm tôi có lật xem qua mấy lần…”

“À, lẽ nào là Hai ba chuyện nắm tay dạy bạn trộm mộ hay sao?” Mộ Thanh Yến cố nén ý cười.

“Không phải trộm mộ thật mà!” Tiểu cô nương rất kiên trì, “Trong đó ghi chép rất nhiều kỹ thuật công pháp xây dựng mộ huyệt dưới mặt đất! Sau này chú Mặt Sẹo nhà tôi qua đời, chính là người mà, người mà…”

“Một chưởng định càn khôn Tử Diện Ba khách Tôn Định Châu.” Mộ Thanh Yến bổ sung.

“Đúng đúng, chính là ông ấy!” Thái Chiêu nói, “Ông ấy thẹn với người nhà chết thảm, do đó không muốn lập bia, dặn dò cha tôi cứ chôn qua loa là được. Sau cô tôi làm chủ, dựa theo quyển bí tịch của Thạch đại hiệp xây cho ông ấy một mộ huyệt nhỏ trong lòng đất.”

Mộ Thanh Yến gật gù: “Cho nên nàng cho rằng mộ huyệt dưới chân chúng ta hiện giờ cũng là do anh em nhà họ Thạch xây dựng?”

“Nhà họ Thường không có môn thủ nghệ này mà.” Thái Chiêu nói, “Huynh đừng tưởng xây dựng mộ huyệt trong lòng đất là rất dễ, phải chống nước ngấm vào, phòng chuột trùng rắn kiến… sau khi phong bế cửa huyệt còn phải không để lộ dấu vết, rất nhiều bí quyết đấy.”

“Tiểu Thái nữ hiệp nói rất đúng.” Ngắm vẻ sốt ruột đến đỏ mặt của cô bé, Mộ Thanh Yến cười ánh mắt như sao, “Thuận theo Tiểu Thái nữ hiệp chỉ đạo.”

Đào xuống nửa thước ở chỗ Thái Chiêu chỉ định, vùi Lôi Hỏa đạn, châm ngòi nổ —

Theo một tiếng ‘Ầm’, phía dưới quả nhiên xuất hiện một cửa hang đen ngòm.

Bình luận

Truyện đang đọc