GIANG HỒ DẠ VŨ THẬP NIÊN ĐĂNG

iến cố

Hoảng loạn suốt cả đêm, trời rốt cuộc cũng hửng sáng, đồ trong hộp gỗ tử mộc đều được lấy ra ngoài, trải một bàn.

“… Chính là đôi vòng tay này.” Ninh Tiểu Phong cầm đôi vòng tay phỉ thúy càng nhìn hốc mắt càng đỏ, “Trước giờ chị Bình Thù không thích đeo mấy món leng ka leng keng, chẳng biết tại sao đặc biệt thích đôi vòng này, dù không đeo lên trên tay cũng phải dùng tấm lụa tỉ mỉ gói kỹ, đặt trong ngực.”

Bà buông vòng tay, cầm cây trâm hoa bỏ chung vào hộp gỗ, khẽ thở dài, “Ắt là cùng với cây trâm ngọc hoa, là tên tặc tử tặng cho rồi.”

Thái Bình Xuân cũng xem xong chiếc khăn lụa nhuốm máu có thêu chữ ‘Dương’ một góc, yên lặng gấp gọn cất vào trong hộp — có lần nào đó chị gái bị thương về, tuy người đầy vết máu, song lại cười nhẹ nhàng, hỏi thì chị đáp ‘Kẻ tặc đã trừ xong’. Ông còn nhớ, lúc ấy cánh tay Thái Bình Xuân là băng bó bằng chiếc khăn lụa này.

Cuối cùng, trên bàn còn lại túm tóc buộc và một tấm hôn thư thếp vàng đỏ chót.

Trên hôn thư viết là lời thề đính hôn, không gì khác ngoài mấy lời chính văn lưỡng tình tương duyệt, câu cuối ‘Đợi sau khi trăng sao yên ả nhân gian thái bình, lập tức cử hành hôn lễ’, phía trên là dòng chữ phô trương kình gầy giống như chữ khắc trên trâm hoa, còn ba chữ ‘Thái Bình Thù’ trong lạc khoản là bút tích của con gái mà họ quen thuộc.

Mớ tóc quấn quanh chặt bên nhau, một lọn là mớ tóc mềm mảnh hơi ánh màu nâu sẫm của Thái Bình Thù, một lọn khác đen nhánh dày bóng như muốn ảnh màu mực lam — Mộ Thanh Yến cũng có mớ tóc màu lông quạ giống vậy.

“Kết tóc làm phu thê, ân ái đôi ta không nghi ngờ. Thì ra là thế, thì ra là thế…” Chu Trí Trăn ngồi bên cửa sổ thẫn thờ, từ khi Thích Vân Kha dìu ông vào cho đến giờ, ông vẫn ngồi một tư thế đó.

Thích Vân Kha ở bên cạnh thấp giọng: “Trí Trăn đại ca, Bình Thù không phải cố ý giấu giếm anh. Tên kia… tên cẩu tặc họ Mộ lúc mới nhìn thật sự là chó đội lốt người! Tu vi cao thâm, tính tình sảng khoái, bị thương nặng cỡ nào cũng chẳng đáng lo. Dù Bình Thù nảy ý muốn đi đâu, hắn trong nước trong lửa đều tình nguyện đi theo. Đừng nói là Bình Thù muội tử, đến cả ta đều cảm thấy người này đáng kết giao. Ài, ai mà ngờ…!”

“Ông quên đi, hai mươi năm trước ông còn cơ bắp hơn cả giờ, ai trong mắt ông không phải người tốt chứ.” Ninh Tiểu Phong lầm bầm, “Doãn Đại miễn cưỡng nói ông vài câu, ông bèn xem lão như thiên thần kính nể đầu rạp xuống đất, Doãn Tố Liên nghiêng mắt nhìn ông thêm vài lần, thì coi cô ả như là thiên tiên — ông mà nhìn ra con người kẻ nào cho được hả ông!”

Thích Vân Kha đỏ mặt: “Xem như là vậy, thì chuyện giữa Bình Thù với tên chó họ Mộ kia, ta cũng không kể với sư phụ và Tố Liên mà!”

Thái Bình Xuân thở dài: “Trái lại ta lại mong sao Thích đại ca năm đó không kín ý như vậy đấy.”

“Chuyện qua rồi hãy để cho nó qua đi.” Chu Trí Trăn bỗng mở miệng, “Trước mắt nên làm sao đây?”

Lời vừa dứt, ba người còn lại trong phòng đều yên tĩnh.

Ninh Tiểu Phong và chồng liếc nhau, thử thăm dò nói: “Mộ Thanh Yến cũng không phải là con trai tên cẩu tặc kia nhỉ…”

“Không phải con trai, nhưng là cháu.” Chu Trí Trăn lạnh lùng nói, “Hơn nữa còn là hậu nhân Mộ thị bây giờ còn sót lại. Tuy nói mấy chục năm nay là chú cháu Nhiếp Hằng Thành cầm quyền, nhưng hơn một trăm năm trước đó trong tay họ Mộ cũng dính máu con cháu Bắc Thần không ít!”

Thích Vân Kha vỗ đùi, “Không sai, loại trừ thằng nhãi này cũng tốt, miễn cho hắn ngày ngày đến câu dẫn Chiêu Chiêu!”

Ninh Tiểu Phong không kìm được nói: “Ông cảm thấy sau khi loại trừ Mộ Thanh Yến Chiêu Chiêu sẽ hồi tâm sao? Sau đó lấy chồng sinh con, yên bình sống cả đời?”

Thích Vân Kha câm nín, “Vậy phải làm sao? Giữ lại hắn, để hắn tiếp tục trộm tìm đến Chiêu Chiêu? Tiểu Xuân cậu cũng nói câu nghe xem.”

Thái Bình Xuân im lặng chốc lát, mới nói: “Ta nhớ lại dáng vẻ chị ấy đau đớn nôn ra máu triền miên nằm trên giường bệnh những năm qua, giờ ta mới biết vốn dĩ chị không cần như vậy.”

Ninh Tiểu Phong siết chặt váy, ánh mắt lộ vẻ thù hận, Thích Vân Kha oán giận đập quyền.

Chu Trí Trăn đau đớn nhắm hai mắt, “Bình Thù không thể chết vô ích. Ngay cả là kéo Giáo chúng Ma giáo đến trả thù, ta cũng nhận!”

*

Sáng sớm trong đình viện yên tĩnh, hai chưởng môn chậm rãi tản bộ.

“Chúng ta cũng có phần bắt sống Mộ Thanh Yến, sao bọn hắn thương lượng không cho chúng ta tham gia!” Dương Hạc Ảnh căm giận nói, “Mà Tống đại ca anh cũng ngoan ngoãn ghê, không hó hé cự một tiếng!”

Tống Thời Tuấn thản nhiên nói: “Không có mặt cũng tốt, không tham dự càng tốt hơn. Người thông minh phải làm chuyện thông minh chứ… Ầy, trước đó ta cũng hồ đồ rồi, bây giờ bắt củ khoai nóng bỏng tay này, không biết kết thúc thế nào.”

Dương Hạc Ảnh nghi hoặc: “Ý anh là sao, củ khoai nóng bỏng tay gì cơ?”

Tống Thời Tuấn: “Lão Dương à, chúng ta và Ma giáo đã thái bình mười mấy năm, cậu thật sự muốn mở lại chiến sự hả?”

Dương Hạc Ảnh sờ chiếc cằm trụi lủi, không lên tiếng.

“Thằng nhãi họ Mộ kế vị mới bao lâu, nói thật, chúng ta với hắn thật sự không nói ra bao ân oán.” Tống Thời Tuấn thở dài, “Nếu chúng ta giết hắn, hàng ngàn vạn Giáo chúng Ma giáo nhịn xuống cục tức này nổi không? Cái lũ mà chuyện ngầm lén lút mánh khoé gì cũng không kiêng kị ấy. Đám kiều thê ái tử của Lão Dương cậu, rồi còn tám ngoại thất mới nuôi, đều không cần sao?”

Dương Hạc Ảnh tức giận: “Cái gì mà tám ngoại thất, hai, mới hai thôi!”

“Không sao.” Tống Thời Tuấn khoát tay, “Nhưng nếu cứ thế thả hắn, há không lộ ra là Bắc Thần chúng ta kiêng dè Ma giáo, mặt mũi chúng ta biết đặt vào đâu? Ôi, cho nên mới nói đó là củ khoai nóng bỏng tay mà.”

“Theo ý anh, trước đó không nên bắt họ Mộ kia?” Dương Hạc Ảnh hỏi.

“Đúng đó, trước đó ta cũng là nhất thời nóng đầu.” Tống Thời Tuấn nói, ” Thích Vân Kha Chu Trí Trăn và cặp vợ chồng họ Thái gia kia là tâm tâm niệm niệm muốn báo thù cho Thái Bình Thù, chả lẽ Lão Dương ông cũng phải báo thù cho cô nàng? Hầy, hai chúng ta xen vào làm cái gì chứ.”

Ông vừa thở dài, vừa chắp hai tay đi tới.

Nhìn theo bóng lưng Tống Thời Tuấn đi ra, Dương Hạc Ảnh lộ một vẻ mặt âm tàn, khẽ tự nhủ: “Hừ, Thích Vân Kha khờ khạo, Chu Trí Trăn nguội lạnh, Cầu Nguyên Phong ngoài tầm tay với, sau khi Nhiếp Hằng Thành chết đi bọn nhà họ Tống các ngươi chiếm tiện nghi nhiều nhất. Mười mấy năm qua, Quảng Thiên Môn từng bước thôn tính xâm chiếm thế lực Ma giáo một vùng quanh mình, ăn no rồi, bây giờ đương nhiên không muốn giày vò, nhưng người khác còn bị đói thì sao! Hừ hừ, cứ chờ xem!”

*

Cạnh một gian chính giữa nhất địa lao Thái Sơ Quán.

Tống Úc Chi sừng sững canh trước song sắt, không chịu dời khỏi một bước, trước mặt hắn là bốn tên đệ tử Quảng Thiên Môn đứng và Đinh Trác cùng đệ tử Thanh Khuyết Tông, đối diện là Lý Nguyên Mẫn mặt đầy oán hận cùng đệ tử Thái Sơ Quán.

Hai bên đều rút kiếm ra khỏi vỏ.

“Các cậu tránh ra!” Lý Nguyên Mẫn cả giận nói, “Ta muốn báo thù cho Chưởng môn sư huynh!”

Tống Úc Chi nói: “Xin Lý sư thúc tỉnh táo lại, chuyện ngày đó tất cả đều rõ. Vương Chưởng môn là bị người từ bên ngoài tường xuyên kiếm đâm chết, lúc ấy Mộ Thanh Yến đang ở chính diện ép hỏi Vương chưởng môn, hung thủ chắn chắn không phải là hắn.”

Lý Nguyên Mẫn quát: “Che mắt người thôi, người ở bên ngoài đâm kiếm lén chắc chắn cũng là Ma giáo!”

“Phải hay không, nên do các sư phụ bàn bạc quyết định.” Tống Úc Chi nói.

Lý Nguyên Mẫn cắn răng nói: “Ta cũng không cần mạng của hắn, làm cho hắn hấp hối, giữ lại tính mạng, vậy đi!”

Tống Úc Chi vẫn sắc mặt lạnh lùng, không lùi một bước: “Tôi nói rồi, tất thảy phải chờ các sư phụ bàn bạc xong xuôi.”

Lý Nguyên Mẫn bi phẫn cười to: “Tóm lại các ngươi không chịu mở chứ gì? Khi dễ Thái Sơ Quán chúng ta không có người à, được được được, hôm nay chúng ta liều chết sống!”

“Lý Nguyên Mẫn ông thôi đi chưa, chuyện xấu Vương Nguyên Kính làm ai nhìn mà không biết chứ!” Đinh Trác nhịn không được mắng ầm, “Các sư phụ vì bảo toàn thanh danh Thái Sơ Quán, hạ lệnh mấy người chúng ta giữ mồm như hũ nút. Chúng ta không nói, ông làm như không ai biết thế à?! Nếu ông còn đến dây dưa, coi chừng tôi ra ngoài, đem đầu đuôi câu chuyện kể cho cả đường đấy!”

“Ngươi… Ngươi dám?!” Lý Nguyên Mẫn tức nghẹn, đầy ngập bi phẫn.

— cho dù tất cả có phân tích tiền căn hậu quả đến từng câu cho hắn, hắn vẫn không thể tin vị sư huynh nuôi dưỡng mình lớn lên lại là người ti tiện hết mức thế. Hắn không còn chỗ cãi lại, chỉ đành ôm cục tức ra đứng một bên.

Tống Úc Chi bước lên một bước: “Lý sư thúc, tôi biết xưa nay Vương chưởng môn ôn hòa nhân hậu, đối với chú như anh như cha, ai mà không nói ông ấy là người tốt chứ. Nhưng người tốt cũng có thể làm sai, người tốt cũng sẽ đi nhầm bước. Lý sư thúc, chú về đi.”

Lý Nguyên Mẫn vuốt nước mắt, cúi đầu vặn người đi mất.

Sau khi đệ tử Thái Sơ Quán đều đi sạch, Đinh Trác tra lại kiếm vào vỏ, chắp tay với Tống Úc Chi xong dẫn đệ tử còn lại rời đi.

Tống Úc Chi kéo chiếc đôn xiêu xiêu vẹo vẹo, ôm kiếm ngồi xuống.

Sâu trong lao sắt đen ngòm không thấy được người, truyền ra một giọng nói lạnh lùng trầm thấp, “Ngươi không đi à?”

Tống Úc Chi nói: “Cậu yên tâm, ta sẽ không để cậu nhận khi nhục.”

Dừng đoạn, lại nói “Nhưng ta cũng chỉ có thể canh giữ cho đến khi các sư phụ bàn xong, sau đó bọn họ muốn xử lý cậu thế nào, ta sẽ không thể nào nhúng tay.”

Một sự im lặng tràn ngập trong địa tại ẩm ướt âm lãnh trong địa lao.

Qua hồi lâu, giọng nói lạnh lùng kia mới lại vang lên, “Nàng ấy đâu?”

Tống Úc Chi biết hắn hỏi là ai, châm chước chốc lát mới nói: “… Muội ấy bị Lý sư bá trông giữ. Lý sư bá nói, nếu muội ấy còn không nghe lời, sẽ dùng Loạn Phách Châm.”

Sâu trong bóng tối phát một tiếng vật bằng sắt va đập, sau đó lại yên tĩnh.

*

Dãy Hãn Hải, tầng thứ nhất của cung Cực Lạc, điện Huyền Tẫn.

Một Giáo chúng chạy vội vào, dâng một cuộn giấy nhỏ đến trước mặt Hồ Phượng Ca.

Hồ Phượng Ca mở ra xem, trầm sắc mặt: “Nguy rồi!”

Vu Huệ Nhân ở bên không để tâm đọc sách nghe vậy, quay đầu: “Sao thế?”

Hồ Phượng Ca đưa cuộn giấy cho ông ta, “Đệ tử phân đà dưới núi Vũ An dùng bồ câu đưa tin, bảo rằng đêm qua Giáo chủ bị người của Bắc Thần Lục phái bắt giữ! Hiện giờ đang giam ở địa lao Thái Sơ Quán, báo chúng ta mau nghĩ cách cứu viện.”

“Sao lại như thế?!” Vu Huệ Nhân nhíu mày, “Làm sao lại như thế.”

Hồ Phượng Ca hừ lạnh: “Nhất định là do con bé họ Thái kia! Ta đã bảo Nghiêm Trưởng lão từ lâu, phải bảo Giáo chủ đề phòng mỹ nhân kế của Bắc Thần Lục phái, xem đi, quả nhiên xảy ra chuyện! Giờ ta dẫn người xuống núi, ta muốn đích thân an bài nghĩ cách cứu viện Giáo chủ. Hầy, sao mãi mà Du Quan Nguyệt còn chưa về, mau cho người triệu hồi Thượng Quan Hạo Nam đến!”

Vừa nói, tay bà không ngừng cất từng hồ sơ trên bàn vào hộp sắt khóa lại.

Vu Huệ Nhân lắc đầu.

Hồ Phượng Ca đè hộp sắt, không vui nói: “Huynh lắc đầu gì, chả lẽ ta nói không đúng sao.”

Vu Huệ Nhân mỉm cười: “Chuyện khác đều đúng, chỉ có ba chữ ‘Mỹ nhân kế’ không ổn. Lúc nàng mười lăm mười sáu tuổi còn đẹp hơn Tiểu Thái cô nương nhiều.”

Hồ Phượng Ca đỏ mặt, sẵng giọng: “Lúc bé huynh còn trung thực, giờ cũng học miệng lưỡi trơn tru!” Bà sờ vết thương trên mặt mình, khẽ thở dài, “Bây giờ ta vừa già vừa xấu.”

Vu Huệ Nhân nắm chặt tay và, “Trong lòng ta, nàng mãi mãi là dáng vẻ trước đây. Nếu nàng không tin, ta cũng hủy nửa bên mặt ở bên nàng được không.”

Hồ Phượng Ca lòng đầy hạnh phúc, “Chờ lần này quay về, chúng ta bẩm báo Giáo chủ, cửa hành hôn sự thôi.”

Vu Huệ Nhân khẽ run người, thấp giọng nói: “Được.”

Đương lúc hai người, chợt nghe một tràng tiếng bước chân ngoài điện.

“Giáo chủ gặp rủi ro, sao không báo ta một tiếng vậy.” Lữ Phùng Xuân áo choàng bồng bềnh nghênh ngang tiến đến, “Tiểu Phượng à, không phải ta bảo cô, chuyện lớn thế cô cũng không thể một mình quyết định đâu.”

Hồ Phượng Ca lạnh lùng nói: “Trước đó Giáo chủ đã dặn, Lữ Trưởng lão cứ để ý mẹ con Lý Như Tâm là được, chuyện khác không nhọc ngài bận tâm.”

“Cũng đâu thể nói vậy.” Lữ Phùng Xuân cười nói, “Trước khác nay khác, Giáo chủ vì quét sạch vây cánh Nhiếp Đề mà nạo vét dãy Hản Hải ba tầng trong ba tầng ngoài, bây giờ canh phòng cung Cực Lạc lỏng lẻo, cô còn mang người đi, ngộ nhỡ lúc này Bắc Thần Lục phái thừa dịp tấn công vào thì phải làm sao?”

Hồ Phượng Ca hừ lạnh: “Sau khi ta đi, ắt có Vu Huệ Nhân trấn thủ cung Cực Lạc. Huống chi còn có Nghiêm Trưởng lão tương trợ, Lữ Trưởng lão liền không cần lo lắng.”

Lữ Phùng Xuân cười u ám: “Nghiêm Hủ mê rượu, mấy ngày trước sớm đêm uống rượu, bệnh cho tới bây giờ còn chưa đứng dậy nổi. Xem ra, ta không ra tay không được.”

“Ông đến cùng muốn thế nào!” Hai tay Hồ Phượng Ca buông lỏng, im ắng đặt lên hai túi hai bên hông.

Lữ Phùng Xuân dứt khoát tháo vẻ mặt tươi cười, hô lớn: “Người đâu! Bắt lấy Hồ Phượng Ca!”

Mấy chục tên hắc y nhân thân thủ mạnh mẽ như thủy triều tràn vào điện Huyền Tẫn, một nửa giương cung lắp tên, nhắm ngay Hồ Phượng Ca, một nửa tuốt đao kiếm ra khỏi vỏ, sắp thành trận hình vận sức chờ phát động.

Hồ Phượng Ca cười ngạo nghễ: “Lữ Phùng Xuân, ngươi cho rằng chỉ từng này sẽ vây bắt được ta ư?”

“Tiểu Phượng đừng quá tự đại, cứ thử thân thủ bộ hạ ta xem.” Lữ Phùng Xuân âm dương quái khí nói.

“Được!” Hồ Phượng Ca rút ra một đôi câu Phân Thủy Nga Mi Thứ chế bằng thép tinh.

Bà quay lại nói khẽ, “Huệ Nhân, chờ lát nữa lao ra, chúng ta chạy theo hướng Đông Nam, chỗ ấy có bộ hạ của ta.”

Sắc mặt Vu Huệ Nhân ảm đạm, gật đầu.

Hồ Phượng Ca tuy là phận gái, nhưng từ nhỏ cứng cỏi hào dũng, tính bà gặp kẻ địch càng mạnh bà càng thích thú.

Bà cười một tràng dài, tiếng cười như chấn động cả cung điện, “Lão rùa đen còn chờ cái gì, tới đi!”

Bà vừa định đề khí vọt lên, chợt thấy sau tim mát lạnh, một mũi kiếm sáng loáng lộ ra từ ngực mình, sau đó chậm rãi rút về.

Trong tiếng cười điên cuồng vang trời của Lữ Phùng Xuân, Hồ Phượng Ca không dám tin quay đầu nhìn lại — chỉ thấy người bà ái mộ từ thuở nhỏ, trong tay ngay ngắn nắm một thanh trường kiếm nhuốm máu.

Hắn là ai? Có phải cho tới bây giờ bà vẫn chưa hề biết qua người này.

Bình luận

Truyện đang đọc