GIANG HỒ DẠ VŨ THẬP NIÊN ĐĂNG

Đấy là một tiệm sách vắng vẻ, trong tiệm chỉ có mỗi ông chủ.

Trên bàn đặt một bình trà xuân Giang Nam ấm áp, một chồng bánh đậu xanh thơm phức.

Ông chủ tiệm sách tuổi chừng năm mươi, mặc áo bào tay rộng, râu dài văn sĩ ba chỏm, người thật cao gầy, song nét mặt hết sức bình thường, trừ một đôi mắt đen kia như trong trẻo sáng rực quá mức.

Ông chẳng thân thiện lắm, nhưng vẫn mời Chu Ngọc Kỳ ngồi nghỉ chân đôi chút, cùng ăn bánh uống trà, sau đó tự tay đi sửa soạn mớ sách, nhưng thái độ hờ hững này ngược lại giúp Chu Ngọc Kỳ trầm tĩnh lại, cả người buông lỏng.

Hai người nói với nhau câu được câu không —

“Trà của ông chủ ngon lắm.”

“Bạn bè ở Giang Nam tặng.”

“Tiệm ông chỉ có một mình ông à?”

“Không vợ không con, yên tĩnh tốt hơn.”

Chu Ngọc Kỳ bưng chung trà ngẩn người.

Ông chủ tiệm sách ngoái đầu nhìn, “Công tử có tâm sự à?”

Chu Ngọc Kỳ chết lặng nói: “Vâng.”

“Là nhân duyên không thuận sao.”

Chu Ngọc Kỳ suýt đổ chung trà, “Sao ông biết?”

Ông chủ tiệm sách cười: “Công tử ăn mặc phú quý, cử chỉ ổn thoả, hiển nhiên không phải là chuyện tiền bạc. Thái dương công tử hòa hợp, nhìn trong địa các hòa thuận trôi chảy, đây là tướng mạo lục thân đều đủ cả nhà đoàn viên, tất nhiên không phải là người nhà xảy ra chuyện. Cậu còn trẻ tuổi, ngoài chuyện nam nữ còn có thể có muộn phiền khác chăng.”

Chu Ngọc Kỳ nghe mà ngây người: “…Ông chủ đoán như thần.”

Ông chủ tiệm sách: “Đừng nói là đoán như thần, trải qua nhiều chuyện, gặp qua nhiều người, tự nhiên biết thôi.”

Đang ghé mắt vào khe hở trên lầu, Thượng Quan Hạo Nam quay lại: “Giáo chủ có học xem tướng mạo hả?”

Du Quan Nguyệt: “Cậu nhìn quyển sách Giáo chủ vừa cầm trong tay kia, hình như là «Ma Y thần tướng» đó.”

“…” Thượng Quan Hạo Nam, “Nên Giáo chủ sáng tác tại chỗ luôn.”

Giọng điệu ông chủ đầy khoan thai: “Công tử có tâm sự tích tụ, không phải là không thể ở cùng người trong lòng chứ?”

“… Phải, mà cũng không phải.” Chu Ngọc Kỳ than thở, “Ta, ta có cô biểu muội, tình cảnh trong nhà không quá tốt, phụ huynh không rõ phải trái mẹ kế dữ dằn, nên từ bé đã đến nhà ta ở. Bọn ta từ nhỏ ăn chung ở chung, không chỗ nào không hợp ý, người lớn trong nhà thường nói đùa mai này lớn lên bọn ta sẽ thành vợ chồng, ta với em ấy cũng đều nghĩ như thế.”

“Sau đó có biến cố gì ư?”

“Biến cố? Đúng vậy. Năm ta mười hai tuổi, phụ thân chợt định cho ta một mối hôn sự, sau đó tổ mẫu mới chuyển em ấy ra khỏi nhà của ta, không cho bọn ta thân mật lui tới.”

“Công tử không thích mối hôn sự này ư?”

Lòng Chu Ngọc Kỳ rối như tơ vò, ngồi im mãi lâu mới nói: “Ta cũng không biết. Người đính hôn với ta là thế giao môn đăng hộ đối với nhà của ta, cha mẹ vợ tương lai đều là người rất hiền lành hiểu chuyện.”

Ông chủ tiệm sách lại cười, “Nếu mọi thứ khác đều tốt, mà công tử còn khổ sở đến mức này, ắt cô nương ấy không ổn rồi.”

“Không không không, Chiêu… Không.” Chu Ngọc Kỳ kinh hô, “Cô nương đính hôn với ta rất tốt, rất tốt rất tốt. Nàng ấy thông minh thích cười, trong sáng quả cảm, các trưởng bối không ai không thích nàng.”

Ông chủ tiệm sách như nhận ra điều gì, “Các trưởng bối thích, công tử không thích ư?”

“Ta, ta không biết.” Chu Ngọc Kỳ mờ mịt, “Nàng ấy đẹp hơn biểu muội, lanh lợi hơn biểu muội, bản lĩnh càng hơn xa biểu muội, ừm, cũng hơn cả ta.”

“Vậy công tử còn chỗ nào chưa đủ?”

“… Ta không biết.”

Thượng Quan Hạo Nam cẩn thận thả lỏng cánh tay tê cứng, “Thằng bé họ Chu này giày vò cũng khổ thật, quay tới quay lui nói không rõ ràng. Hầy, Giáo chủ quả không phải người thường, có thể bỏ tâm nhịn nhục, nhẫn nại vòng vo với thằng này.”

“Thật ra ta cảm thấy Giáo chủ cũng bực bội vô cùng.” Du Quan Nguyệt thì thào, “Cậu xem ngài ấy dỡ cùng một chồng sách kia xuống tới ba lần. Nếu tên nhóc này còn vòng vo nữa, ta thấy Giáo chủ sắp động thủ rồi.”

Ông chủ tiệm sách dỡ chồng sách kia xuống lần thứ tư, giả vẻ phủi phủi bụi, “Hay công tử không thích người vợ tương lai bản lĩnh cao cường hơn mình?”

Chu Ngọc Kỳ: “Ta tuyệt đối không để ý chuyện phu yếu thê mạnh mai này.”

“Nhưng có người quan tâm chăng?”

“… Đúng, có người quan tâm, tổ mẫu của ta.”

Chu Ngọc Kỳ vịn đầu gối, rũ đầu, “Tổ mẫu thật vui vẻ khi cha ta đã định ra hôn sự, như thế thì ta chẳng những có nhà vợ bao che khuyết điểm, vợ tương lai thì siêu quần bạt tụy, có thể giúp ta ngồi vững vàng ngôi vị gia chủ. Đổi lại là biểu muội thì chưa chắc.”

Chàng nhìn ông chủ tiệm sách cầu cứu, “Mẫu thân vẫn luôn hy vọng biểu muội lấy ta, vì chuyện này mà tổ mẫu đã trách phạt mẹ nặng nề rất nhiều lần, tuyên bố muốn hưu mẫu thân, thậm chí còn muốn đuổi biểu muội về nhà mấy lần. Nhưng em ấy về căn nhà kia sao được, về sẽ mất mạng mất!”

Ông chủ tiệm sách rốt cuộc đã nổi hứng, cố nén cơn hấp tấp tiếp tục sửa sang mớ sách, “Thật ra công tử có thể tìm một chỗ hôn sự tốt hơn cho biểu muội, thế không vẹn toàn đôi bên sao?”

Hốc mắt Chu Ngọc Kỳ ướt át: “Tổ mẫu cũng nói vậy, còn muốn tặng phần lễ cưới thật nhiều cho biểu muội. Nhưng mấy năm này, trong trong ngoài ngoài đều biết tâm ý của biểu muội đối với ta, sao em ấy có thể dễ dàng lấy người khác?”

“Phi! ‘Tâm ý của biểu muội đối với ta’ gì chứ, thằng này phủi sạch sẽ cho mình, rõ ràng là chính nó cũng không kiểm điểm chỗ kiêng kỵ.” Du Quan Nguyệt nguýt, “Thám tử báo rõ ràng, Mẫn Tâm Nhu nhiễm phong hàn không uống được thuốc, thằng nhóc này bưng bát ngồi bên giường đút từng muỗng; Mẫn Tâm Nhu luyện kiếm trầy da, nó còn tự mình bôi thuốc cho cô ta…”

Thượng Quan Hạo Nam cười nhạo: “Bôi thuốc xong có thổi một chút không?”

“Ôi, thật, bị cậu nói trúng luôn, bôi có chút xíu thuốc thổi ba hơi đó.”

Chu Ngọc Kỳ rưng rưng nói: “Lần này đi, tổ mẫu dặn đi dặn lại ta phải đối xử hôn thê cho thật tốt, nếu không lập tức đuổi em ấy đi. Hiện giờ biểu muội ngày ngày khóc rấm rứt, còn bị người ta chỉ trỏ giễu cợt, trong lòng ta rất khó chịu, nhưng không còn cách nào.”

Cuối cùng đã tới điểm mấu chốt, ông chủ tiệm sách ra vẻ khoan thai chậm rãi đi tới, “Công tử có nguyện nghe lão phu một lời chăng.”

Chu Ngọc Kỳ vội thưa vâng.

Ông chủ tiệm sách: “Ở trong lòng công tử, ngồi vững ngôi vị gia chủ có quan trọng lắm không?”

Chu Ngọc Kỳ không chút nghĩ ngợi: “Ta thật chẳng thèm quan tâm có làm gia chủ hay là không, ta chỉ muốn rảnh rỗi sống qua ngày, chu du giang hồ.”

Ông chủ tiệm sách: “Ở trong lòng công tử, biểu muội và cô nương đã đính hôn, ai không thể xa công tử được?”

Chu Ngọc Kỳ lập tức nói: “Cô nương đính hôn của ta vừa thông minh vừa xinh đẹp vừa có bản lĩnh, không có ta, nàng ấy luôn có thể tìm một mối hôn sự tốt hơn, còn nếu biểu muội không có ta sẽ không còn đường sống.”

Ông chủ tiệm sách: “Thái độ tổ mẫu và mẫu thân của công tử đối lập, vậy Tổ phụ với phụ thân công tử thì sao?”

Chu Ngọc Kỳ: “Tổ phụ mất sớm, cha ta hiền từ, luôn luôn dạy bảo ta phải đi theo tâm ý, trước đây ông ấy định hôn cho ta cũng là vì giao tình với cố nhân, cũng không phải xem thường biểu muội. Nhưng ông ấy rất bận, đến giờ cũng không rõ tình cảm giữa ta và biểu muội.”

“Chẳng phải chuyện này đã có kết luận sao.”

Ông chủ tiệm sách vuốt râu cười, “Hai vị nữ trưởng bối của công tử một tán thành một phản đối, phụ thân của công tử thì hi vọng công tử tự mình quyết định. Nếu công tử nguyện đi đằng Đông, thì đó chính là Đông; nếu công tử nguyện đi đằng Tây, thì đó chính là Tây — bây giờ nhân duyên tương lai của ba người, nửa đời sau mỹ mãn không, chỉ trông vào ý nguyện của một mình công tử.”

Chu Ngọc Kỳ như được khai sáng, lòng chợt thoải mái — thì ra chính mình vẫn cứ nghĩ nhân duyên không có lối ra, lại hoàn toàn nằm trong tay mình?

(*) 醍醐灌頂 Đề hồ (chất tinh túy cất trong sữa – ví với Phật pháp tối cao) rưới lên đ ỉnh đầu, một khi trí tuệ khơi mở thì con người có thể trừ phiền não vô minh, được thanh tịnh sáng suốt, mau chóng khai ngộ.

Lúc đứng dậy định rời đi, ông chủ tiệm sách còn rất tốt bụng khuyên chàng ăn thêm hai miếng bánh đậu xanh, “Hơi thở công tử không vững, hẳn đã lâu chưa ăn, nên dùng chút điểm tâm đi.”

Chu Ngọc Kỳ đúng là rất đói bụng, cầm hai ba miếng bánh đậu xanh, xoay người tạ ơn ông chủ tiệm sách rồi đi.

Vừa ra đến cửa, ông chủ tiệm sách gọi chàng lại, dặn đi dặn lại: “Công tử, đừng trách lão phu cậy già lên mặt, mấy chuyện nhân duyên này, là sai một ly đi một dặm. Còn trẻ do dự một chút, rất có thể ủ thành hối hận cả đời đấy. Đau dài không bằng đau ngắn, đau dài không bằng đau ngắn, nhớ đấy nhớ đấy.”

Chu Ngọc Kỳ lại tạ ơn rồi rời đi.

Thượng Quan Hạo Nam liếc mắt: “Trong bánh đậu kia có gì thế?”

Du Quan Nguyệt trả lời: “Một xíu thuốc bột. Hơi ngọt, tan trong nước.”

“Nói nhảm, ta đương nhiên biết chắc chắn cậu đã hạ độc, hỏi là hỏi thuốc gì.”

“Nó có tên là Túng nhân đảm.” Du Quan Nguyệt tự đắc chậm rãi đứng dậy, “Người dùng vào sẽ tự dưng lên máu, tinh thần bừng bừng phấn chấn, chỉ ước gì làm lớn một trận — vị Chu thiếu trang chủ này của chúng ta, trước mắt cần là cần cho dũng khí.”

Thượng Quan Hạo Nam chậc chậc liên hồi: “Giáo chủ thật là bỏ tâm vô vàn mà. Ê, cậu đi đâu vậy?”

“Giáo chủ đã dặn, đưa phật phải tới Tây thiên, còn thiếu một màn kịch cuối nữa.”



Bánh đậu xanh trong trẻo mềm mịn, ngọt thơm ngon miệng, Chu Ngọc Kỳ một hơi ăn sạch ba miếng bánh, càng ăn càng cảm thấy ý chí chiến đấu dạt dào, dũng khí cực cao, chỉ ước chi bà nội đang ở trước mặt, mình dễ dàng hùng biện một trận cuồn cuộn, bác bỏ bà ấy từng câu một.

Chàng đang tự lẩm bẩm tới lui câu ‘Đau dài không bằng đau ngắn, đau dài không bằng đau ngắn’, đi ngang qua một con hẻm tối, chợt thấy một đôi thiếu nam thiếu nữ xì xầm nói chuyện trong góc.

Thiếu niên vẫn luôn dịu dàng an ủi, thiếu nữ nhỏ giọng khóc tỉ tê.

“Xin chàng đấy, thử nói một lần đi, cha mẹ chàng đều là người rộng lượng, họ không trách chàng đâu. Nếu chàng không nói, thật sự phải cưới tỷ tỷ họ Trương đấy! Xin chàng, vì tương lai của chúng ta, thử một lần đi!”

Thiếu niên như bị đánh động, cắn răng nói: “Được! Ta đi nói! Nhưng tìm ai trước đây? Cha ta hay là mẹ ta?”

Thiếu nữ nói: “Đương nhiên là tìm tỷ tỷ họ Trương trước rồi. Năm đó chỉ phúc vi hôn là cha chàng, nếu muốn cha chàng thoái hôn trước thì làm khó ông ấy rồi. Chị nhà họ Trương hiểu đại nghĩa lại rộng rãi độ lượng, chàng tìm chị ấy nói, chỉ cần chị ấy tha thứ chúng ta, chuyện này sẽ xong thôi!”

“Đúng đúng, phải để Trương muội muội biết tâm ý của ta trước, chỉ cần nàng ấy không chịu lấy ta thế thì tự nhiên hôn ước sẽ tan thôi…”

Chu Ngọc Kỳ nện một quyền vào lòng bàn tay mình, bừng tỉnh

— rất đúng, trước tiên tìm Thái Chiêu nói, chuyện thành công phân nửa rồi.

Đi, trước tiên đi tìm nàng ấy thôi!
bà Quan: Thế mà còn chưa viết đến đoạn nữ chính trở mặt, tui thật là biết múa bút.

Bình luận

Truyện đang đọc