GIANG HỒ DẠ VŨ THẬP NIÊN ĐĂNG

gọc Hành trưởng lão phản đối chuyện hôn nhân.

Năm đó Thất Tinh Trưởng lão, năm người đã chết, chỉ còn hai.

Thái Chiêu nhớ Mộ Thanh Yến từng kể, hai người còn lại, một là Thiên Xu Trưởng lão cỏ mọc đầu tường*, người kia chính là Ngọc Hành Trưởng lão Nghiêm Hủ không đứng về phe nào.

(*) chỉ người lựa theo tình thế mà thay đổi lập trường.

Nghiêm Hủ lẩm bẩm: “Thì ra là đã nhiều năm như thế, cậu đã lớn ngần này. Năm ấy ta đến Bất Tư trai đỉnh Hoàng Lão, cậu chỉ mới bảy tám tuổi, sau đó ta bị ám toán…”

Mộ Thanh Yến nhíu mày: “Nói vậy, ông đã bị nhốt mười năm. Không phải ông luôn khen ngợi Nhiếp Hằng Thành không hết ư, mở miệng ngậm miệng đều ‘Mộ thị không được, Nhiếp thị nên kế’, sao lại bị Nhiếp Đề nhốt cả chục năm như chó chết thế?”

“Mười năm? Đã mười năm rồi sao.” Nghiêm Hủ nghiêm túc nhìn Mộ Thanh Yến chòng chọc, trong đôi ngươi đục ngầu già nua như lóe lên một chớp mắt, “Nhiếp Đề chết rồi à?”

Mộ Thanh Yến hờ hững đáp: “Sắp rồi.”

Nghiêm Hủ lại hỏi: “Tôn Nhược Thủy đâu? Cô ta chết rồi ư?”

Ngay trước mặt con cái người ta hỏi mẹ ruột cậu chết chưa, Thái Chiêu không khỏi cảm thán Ma giáo thật sự là độc đáo mới mẻ*.

(*) 画风清奇. họa phong thanh kỳ: còn có ý kỳ lạ, quái đản.

Cằm Mộ Thanh Yến hơi bạnh ra, “… Ta còn chưa nghĩ xong.”

Thái Chiêu kinh ngạc nhìn hắn — không phải trước khi Mộ Chính Minh lâm chung đã buộc hắn phải trông nom mẹ đẻ sao? Sao lại…

Nghiêm Hủ cũng hết sức kinh ngạc, nhưng ông lại hỏi, “Phải chăng Đại công tử đã qua đời?”

“Ừ.” Mộ Thanh Yến đáp gọn.

Nghiêm Hủ nhắm mắt, thở dài: “Là bị người hại chết à.”

“…Phải.” Mộ Thanh Yến nói, “gần đây ta mới nghĩ thông suốt.”

Thái Chiêu há hốc, ngạc nhiên nhìn hắn — mấy thứ này cô hoàn toàn không biết.

“Sao ông không hỏi là ai hại chết phụ thân.” Mộ Thanh Yến nói.

Cổ họng Nghiêm Hủ phát ra tiếng cười khô khốc, “Không cần hỏi, không cần hỏi. Đại công tử từ nhỏ thiên tư trác tuyệt, tính tình vẫn luôn không thể hiểu thấu. Cuối cùng hại chết ngài ấy, tất nhiên là chính lòng nhân từ cổ hủ kia của ngài ấy rồi.”

Mộ Thanh Yến im lặng.

Nghiêm Hủ nói: “Mấy hôm nay Nhiếp Đề không phái người đem thức ăn đến cho ta, ta còn tưởng là hắn muốn bỏ đói ta chứ, ra là cậu đánh lên cung Cực Lạc, hắn bề bộn ứng phó. Xin Thiếu Quân thả lão hủ, nếu được Thiếu Quân không chê, lão hủ nguyện phụ tá trước sau cho Thiếu Quân, thành tựu đại nghiệp đại kế.”

Mộ Thanh Yến giả cười, “Không dám nhận. Năm đó tổ phụ bỗng nhiên qua đời, không ít Giáo chúng đồn thổi rằng Nhiếp Hằng Thành qua mặt phụ thân tạm lĩnh ngôi Giáo chủ, Cừu Trưởng lão bất kể thế nào cũng không đồng ý. Lúc hai bên giằng co, là ông ra sức bác đi bàn luận của Giáo chúng đứng sang bên Nhiếp Hằng Thành, làm Cừu Trưởng lão tức giận đến hộc máu. Chuyện cũ còn đấy, Trưởng lão coi trọng thật vãn bối không đảm nhận nổi.”

Nghiêm Hủ dựng râu trừng mắt: “Cậu không cần xỉa xói móc mỉa lão phu, lão phu chỉ một lòng vì Thần giáo, trời cao chứng giám! Năm đó ủng hộ Nhiếp Hằng Thành là vì Thần giáo, mười năm trước bị Nhiếp Đề cầm tù ở đây cũng là vì Thần giáo, bây giờ nguyện phụ tá cậu càng là vì Thần giáo!”

Lời thổ lộ này đối với Mộ Thanh Yến chẳng có chút tác dụng.

Thái Chiêu níu tay áo Mộ Thanh Yến hỏi, “Sao giờ, muốn thả ông ấy ra không.”

Mộ Thanh Yến giống như nhìn đứa trẻ con không hiểu chuyện: “Điều quan trọng bây giờ là thả hay không thả ông ấy xuống à? Đâu phải. Quan trọng là thả ông ta rồi ai sẽ cõng ổng ra ngoài kia.”

Thái Chiêu nháy mắt mấy cái.

Mộ Thanh Yến: “Ông ta bị nhốt mười năm, lại thêm mấy ngày không ăn không uống, hẳn rất là yếu ớt. Lát ai sẽ gánh chuyện đưa ông ta ra, nàng hay là ta? Ta không cõng lão già này đâu.”

Thái Chiêu nói ngay: “Vậy thì vẫn để Nghiêm Trưởng lão ở đây đợi tiếp đi. Mười năm cũng đã qua, trung thành với Thần giáo cũng không vội chút lâu mau này đâu.”

“Chiêu Chiêu ngoan quá, biết nghe lời phải rất nhanh.” Mộ Thanh Yến xoa đầu cô.

Thái Chiêu cứ nghĩ Nghiêm Hủ nghe xong sẽ giận tím mặt, ai dè ông ta chỉ do dự không chừng nhìn tới nhìn lui giữa mình với Mộ Thanh Yến.

“Thiếu Quân… cậu lấy vợ rồi à? Là lấy vị tiểu phu nhân này á?” Nghiêm Hủ mở miệng thử thăm dò.

Mộ Thanh Yến không tự chủ hất cằm, khóe môi mỉm mỉm, miệng thì lại trách: “Con mắt Nghiêm Trưởng lão không tinh rồi, sao nhìn không ra là Chiêu Chiêu nhà ta vẫn ăn mặc kiểu chưa lập gia nhỉ, nhưng mà đại sự cũng đã định…”

Thái Chiêu từ phía sau lưng nhéo hắn một phát, Mộ Thanh Yến vừa nín giận mỉm cười, rộn ràng đến thạch thất còn muốn rung lắc.

Ai ngờ Nghiêm Hủ bỗng gào lên ầm ĩ: “Định cái gì mà định, không được phép thành thân! Không được phép đính hôn! Tất cả đều không được! Các cô các cậu mau tách ra cho ta, cửa hôn sự này ta không đồng ý!”

Hai người Mộ Thái ngạc nhiên.

Thái Chiêu dò xét vị Nghiêm Trưởng lão bị xích sắt trói như cuốn vó này từ trên xuống dưới, bản thân đã khổ sở thế kia, bị người chế ngự, còn sức đâu mà nhúng tay vào hôn sự của Mộ Thanh Yến.

Mộ Thanh Yến lạnh lùng nói: “Nghiêm Trưởng lão vượt khuôn phép rồi, hôn sự của ta không tới phiên…”

“Chắc chắn không được! Tuyệt đối không được!” Nghiêm Hủ rống khàn cả giọng, “Vì thiên thu đại kế của Thần giáo, cửa hôn sự này kiên quyết không thể thành!”

Thái Chiêu không kìm được nói: “Trưởng lão đến ta là ai còn không biết, sao biết là ta gây hại đến thiên thu đại kế Thần giáo mấy người chứ.” Mặc dù, thật ra thì, ông cụ này đoán không sai.

“Không cần biết cô là ai!” Nghiêm Hủ kêu ầm lên, “Hai trăm năm qua nhân duyên của con cháu Mộ thị họ đều chưa từng trôi chảy, chỉ cần tự tìm thấy người trong lòng, nhẹ thì gây gà chó không yên trong nhà, nặng thì họa loạn giáo vụ — không có ngoại lệ! Xem ông nội và cha ngài ấy đi, không nghe Lão Giáo chủ và Cừu Trưởng lão, lấy vợ theo ý mình. Kết quả thì sao, có kết cục tốt sao!”

Sắc mặt Mộ Thanh Yến hết xanh rồi lại vàng, giống như dưa leo muối chua vừa mới ướp ngon miệng.

“Hai trăm năm qua đều vậy à? Không có ngoại lệ sao.” Thái Chiêu nhớ đến bức khắc họa trên vách đá, nết nhiều chuyện nổi lên, “Đúng rồi, Tổ sư phu nhân đời thứ nhất lập Giáo phái mấy người là ai?”

“Giáo chủ Mộ Tu Quyết đến trung niên mới cưới vợ, phu nhân là con mồ côi của một dũng sĩ đã chết vì Thần giáo để lại. Cái gọi là vợ hiền phu họa hiếm có, là cũng vì phu nhân hiền lành, Giáo chủ Mộ Tu Quyết mới sáng tạo ra cơ nghiệp bất thế này!” Ông cụ thuộc như lòng bàn tay.

Mộ Thanh Yến cười lạnh, “Phu nhân hiền hay không hiền, thì liên quan đến cơ nghiệp Thần giáo được bao nhiêu cơ chứ.”

“Đương nhiên là có liên quan, dẫu sao thì cũng hiền hơn cô bé này!” Nghiêm Hủ gào to, “Cuộc đời của lão phu xem tướng vô số, xét về tướng mạo cô bé này văn thêu hoa nữ công không thành, võ không thành khẩn ăn nói, khẽ phẩy tay là có thể hầm canh gà thành nồi nước rửa chén, có phải thế không?”

Nói trúng hết rồi, Mộ Thanh Yến hiếm khi cứng họng.

Thái Chiêu:… sao phải công kích ta, ta có làm gì đâu.

“Ài ài, vậy thì vị Giáo chủ Mộ Đông Liệt lợi hại nhất Thần giáo mấy người thì sao?” Cô đổi chủ đề, “Phu nhân của ông ta thì thế nào.”

Nghiêm Hủ đau lòng ôm đầu: “Họa lầm vợ, không ai qua được Giáo chủ Đông Liệt! Năm ấy giáo ta vốn đã đẩy sáu phái Bắc Thần vào hẻm cụt, sắp có thể nhất thống thiên hạ, kết quả Giáo chủ Đông Liệt lại bị nữ mật thám phe đối đầu phái tới mê mẩn tâm hồn, vứt cơ nghiệp tốt đẹp đi thẳng một mạch! Ôi chao ôi chao, thật là cực kỳ đau lòng, cực kỳ tiếc hận mà!”

“Sao ông biết rõ thế.” Thái Chiêu hiếu kì.

Nghiêm Hủ lắc mái tóc rối bời: “Lão phu đương nhiên biết, vì lão phu chính là sứ giả chấp bút ghi vào sử sách Thần giáo kiếp này, có cái gì mà lão phu không rõ!”

Thái Chiêu chưa từ bỏ ý định: “Thế sao ông biết người ta là mật thám, nói không chừng là Giáo chủ Mộ Đông Liệt mấy người thấy sắc nảy lòng tham thì sao.”

“Chắc chắn là mật thám, Giáo chủ Đông Liệt mười bốn tuổi kế vị, tình cảnh gì cũng chưa thấy qua, nếu như không phải bà ta cố ý đến câu dẫn Giáo chủ Đông Liệt, thì tại sao Giáo chủ không để ý mặt mũi mà đi đại náo tân phòng chứ…”

“Từ từ đã!” Thái Chiêu chấn động, “Người con gái ấy đã có hôn phu?”

Nghiêm Hủ: “Đương nhiên là có á, sáu phái Bắc Thần bọn chúng thích nhất là hôn nhân liên hoàn thân càng thêm thân, nhưng mà còn chưa bái đường xong.”

Mộ Thanh Yến hừ lạnh: “Giáo chủ Đông Liệt cũng sẽ không vô duyên vô cớ đi quậy hôn đường rồi, tất nhiên là đã có chuyện trước.”

Thái Chiêu cảm khái nói: “Đúng rồi, nếu chuyện trước chưa rõ ràng, thì không nên gióng trống khua chiêng xử lý hôn sự, vụng trộm bái đường không phải tốt sao.”

“…” Mộ Thanh Yến từ tốn quay đầu, nhìn cô chằm chằm, “Nàng nói vậy là ý gì?”

Thái Chiêu: …

Nàng nói: “Không có ý gì, ý tôi là, chúng ta nhanh chóng ra ngoài đi.”

Trong tiếng rống giận dữ tê tim liệt phổi của ông cụ Nghiêm, Thái Chiêu dắt tay áo Mộ Thanh Yến ra khỏi gian thạch thất kia. Sau đó hai người lại mò mẫm hai gian thạch thất nữa cuối cùng, mới tìm được cầu thang lên mặt đất ở gian thứ ba, thế là đi lên thập cấp.

Lối ra ở trong một gian Nghị sự đường đắp đầy gấm vóc, phòng khách mang vẻ phù phiếm của Nhiếp Đại chất tử thích xa hoa lãng phí, trên mặt đất còn trưng một lư hương lớn Chúc Long bốn chân quấn quanh Vân Nghê, hương khói màu đỏ nhạt lả lướt từng luồng bay ra.

Mộ Thanh Yến bước tới một cước đạp ngã lăn, kéo Thái Chiêu nhanh chóng rời đi.

Ra khỏi cửa cung Cực Lạc, trời đã sáng trưng. Thái Chiêu ở lâu dưới mặt đất đen tối, nhìn sắc trời có hơi mù mờ, còn Mộ Thanh Yến thì thích ứng cực kì nhanh. Thái Chiêu nghĩ lại, không khỏi thầm chua xót.

Bọn họ phóng tới tiền điện cung Cực Lạc, hai phe vẫn đang giằng co.

Một bên binh cường mã tráng lại đang thở hổn hển, cầm đầu là Du Quan Nguyệt. Trải qua một đêm nửa ngày kịch chiến, quần áo y đã hư hại, mũ quan nghiêng lệch, Du Long Kiếm trên tay loang lổ vết máu, có thể thấy chiến đấu rất hăng hái.

Một bên khác chỉ còn rải rác mấy chục người, ngoại hình thảm bại, đang chặn trước cổng chính tiền điện cung Cực Lạc không chịu rời khỏi, thưa thớt kêu la, cầm đầu là một gã trung niên mặt hoa da phấn.

Đúng lúc hắn đang giảo hoạt uy hiếp Du Quan Nguyệt, “…Các ngươi nghe cho kỹ, Mộ Thiếu Quân đã bị Nhiếp Giáo chủ vây khốn bên trong, đao kề trên cổ rồi! Các ngươi dám can đảm tấn công, ta cho truyền tin vào, chặt Thiếu Quân các ngươi nát bấy!”

Du Quan Nguyệt không chịu tin cả, cũng không dám hoàn toàn không tin, chỉ vòng quanh lòng vòng dụ đối phương mở cửa.

“Tên này là ai thế.” Thái Chiêu thì thầm.

Mộ Thanh Yến: “Nam sủng quá thời bên cạnh Nhiếp Đề.”

Chân nhân đã hiện, thằng hề tự đắc rút lui.

Mộ Thanh Yến phất tay áo dài, một trận kình phong từ phía sau đánh tới, không hề báo trước đánh tới đám tàn binh thành nát bét, bọn Du Quan Nguyệt vừa mừng vừa sợ, vội chạy lên trợ trận.

Chờ Thái Chiêu dạo bước đi qua, cuộc đấu vừa lúc kết thúc.

Mộ Thanh Yến lập tức thét ra lệnh bọn Du Quan Nguyệt phá tan cổng chính tiền điện, chạy thẳng đến sảnh tiệc mà Hàn Nhất Túc đã thiết kế làm bọn họ rơi xuống lòng đất. Do cơ quan thiết kế cổng sắt chĩa vào rất vững chắc, đám Liên Thập Tam va đập kiểu gì cũng không phá được, Du Quan Nguyệt toát mồ hôi nói: “Thiếu Quân chờ một lát, đợi ti chức đi điều lấy đại chùy tấn công cửa thành tới…”

Thái Chiêu không kịp chờ đợi, “Không cần phải phiền phức thế.” Chợt rút Diễm Dương đao bên hông, đánh xuống khe hở giữa hai cánh cửa, chỉ thấy một áng mây đỏ kim vẩy ra, mấy tấm cửa sắt vững chắc của cơ quan đã bị đứt rời.

Bọn Liên Thập Tam trợn mắt hốc mồm, kêu hay lia lịa. Du Quan Nguyệt kêu hay mấy tiếng xong hình như đã nhận ra Diễm Dương đao, kinh ngạc ngờ vực nhìn Mộ Thanh Yến.

Cửa phòng vừa mở, Liên Thập Tam nghe Mộ Thanh Yến giao phó, cho người dùng thiết chùy đập tấm sàn sắt đang bịt kiến cố toác ra một lỗ lớn, lộ một màu đen kịt trống rỗng bên dưới.

Du Quan Nguyệt sai người xuống treo đèn chiếu sáng xong, mới nhìn rõ bên dưới bừa bộn khôn xiết, bị thuốc nổ của Hàn Nhất Túc làm cho đổ nát thê lương, hòa lẫn với tiếng đất đá rơi xuống, xác thối và cả ao Thực Cốt Thiên Vũ hôi tanh không chịu nổi, hơi xác chết ngất trời.

May mà căn phòng đá lắp đặt cơ quan cũng bị nổ bể ra, trong đó có hai phiến đá lớn không bị nổ nát vụn đổ ngang đè lên hai cây cột gãy trong ao nước độc, bọn Vu Huệ Nhân Thượng Quan Hạo Nam đang chật vật co ro trên hai phiến đá lớn này.

Nhưng phiến đá đang từ từ hạ xuống theo thi thể đang dần bị tan trong Thực Cốt Thiên Vũ, nọc độc dần lan tới, nếu cứu binh tới chậm nửa canh giờ nữa, e là tất cả đã phải mất mạng trong ao nước độc.

Du Quan Nguyệt lập tức sai thủ hạ thả thang dây xuống cứu người.

Tình trạng tốt nhất trong đám người này là Vu Huệ Nhân và Thượng Quan Hạo Nam, người trước chỉ bị va quẹt bị thương rất nhẹ, người sau chỉ bị rách mấy vết máu trên đùi, hai người cột từng người còn lại lên thang dây, cuối cùng mới bám dây thừng leo lên.

Thái Chiêu nhìn thấy Tống Úc Chi nằm trên cáng không lên tiếng, sốt ruột định nhào qua xem.

Một ánh mắt căng thẳng từ bên cạnh bắn tới, cô vội nửa đường đổi hướng, dùng sức vỗ vai Thượng Quan Hạo Nam, “Không ngờ tu vi của Thượng Quan Đàn chủ anh cao thâm vậy, lợi hại lợi hại!” Trong nội tâm cô rất rõ, mình càng không thèm để ý Tống Úc Chi, Mộ Thanh Yến sẽ càng tận tâm chữa thương cho y.

Đáng thương cho Thượng Quan Hạo Nam suýt thì bị cô vỗ vọt cả phổi.

Mẹ con Lý Như Tâm không bị thương trên người, nhưng kinh hãi không ít, nơm nớp lo sợ như chim sợ cành cong.

Tình trạng thê thảm nhất là Nhiếp Đề.

Trước đó hắn bị Hồ Phượng Ca đá một cước xuống ao nước độc, nửa người chìm trong Thực Cốt Thiên Vũ, Vu Huệ Nhân vì giữ mạng hắn, đành nhanh tay cắt một tay hai chân của hắn trước khi Thực Cốt Thiên Vũ lan tới khắp người. Dày vò suốt cả đêm, Nhiếp Đề mất máu quá nhiều chỉ còn hơi thở mong manh, tính mạng như treo trên sợi tóc.

Mặt Mộ Thanh Yến lạnh như băng: “Khiêng xuống cứu chữa cho tốt, đừng để hắn chết, ta còn có lời muốn hỏi hắn.”

Tình trạng thê thảm nhì là Hồ Phượng Ca và Tống Úc Chi.

Trên người trên mặt Hồ Phượng Ca đều bị thuốc nổ làm bỏng; Trước ngực, sau lưng, hai tay và đầu Tống Úc Chi đều bị va chạm mạnh lúc nổ tung; hiện hai người đều hôn mê bất tỉnh.

Thái Chiêu kinh hãi.

“Tống công tử là vì cứu ta và Tư n tiểu công tử mới thành như thế.” Thượng Quan Hạo Nam hạ giọng nói, “Lúc thạch thất bị nổ, Hồ Trưởng lão gần cửa sổ nhất, bị nổ tổn thương ngã xuống. Nào ngờ thuốc nổ Hàn Lão chó chôn lại nổ liên hoàn, một cú tiếp một cú. Ta vừa kéo Hồ Trưởng lão qua một bên, tiếng sấm xung quanh lại đánh vỡ nóc nhà, nửa nóc nhà đổ ập xuống ta và mẹ con Lý phu nhân.”

“Vu Huệ Nhân chỉ tới kịp kéo Hồ Trưởng lão và Lý phu nhân ra, thấy ta sắp bị tảng đá lớn đè rơi vào ao nước độc, Tống công tử đưa người vào đỡ đá, để ta có thể ôm Tư n tiểu công tử né ra, còn bản thân mình lại bị đập trọng thương.”

Thái Chiêu phát hiện xưng hô lạ thường trong lời hắn, “Anh, anh đã biết thân phận của Tam sư huynh rồi?”

Sắc mặt Thượng Quan Hạo Nam đầy phức tạp: “Là trước khi hôn mê Tống công tử tự nói. Cậu ấy bảo, vốn dĩ cậu ấy không muốn gây phiền toái cho gia môn mới dùng tên giả. Nhưng biểu thúc và Thất cửu mỗ gia của ta đều chết dưới tay của Doãn Lão Tông chủ ông ngoại cậu nấy, vì thế cậu ấy không thể giấu ta nữa. Để ta có thù báo thù, không cần cố kỵ.”

“Biểu thúc và Thất cửu mỗ gia?”

Thượng Quan Hạo Nam vò đầu: “Thì là Dao Quang Trưởng lão với Khai Dương Trưởng lão đó, một bên ở đằng cha ta, một bên ở đằng mẹ ta.”

“Xem ra khoảng cách bối phận giữa lệnh tôn và lệnh đường không nhỏ nhỉ.” Thái Chiêu nhìn Tống Úc Chi được vững vàng khiêng đi, ghẹo.

Thượng Quan Hạo Nam nhìn theo hướng Tống Úc Chi rời đi, cảm khái nói, “Lúc nhỏ hay nghe người ta nói, sáu phái Bắc Thần đều là tiện nhân nham hiểm ti tiện xảo trá. Bọn hắn quang minh chính đại quyết đấu không lại, bèn sử dụng mánh khóe lén lút hại chết biểu thúc và Thất cửu mỗ gia của ta. Thật không ngờ, trong bọn họ cũng có người lỗi lạc ngạo khí như Tống thiếu hiệp.”

Tuy nói họ ở ao nước độc dưới lòng đất, trên đầu bị tấm sắt bị kín, bốn phía bị đá vụn chặn cửa hang, nhưng chỉ cần người không vướng bận thì luôn có cơ hội chạy thoát. Song vào thời khắc trời đất chấn động ấy, Tống Úc Chi không chút suy nghĩ đã nhào qua cứu hắn và Nhiếp Tư n – hai con người chưa từng nói chuyện một câu.

Không thể nói là Thượng Quan Hạo Nam không cảm kích.

Đợi bên này dọn dẹp xong, Thái Chiêu rất có lương tâm cho người khiêng cái vị Ngọc Hành Trưởng lão châm chọc mình không hiền lành ra, thì nghe thấy Mộ Thanh Yến đang dặn Du Quan Nguyệt.

“Chỗ ở của Nhiếp Đề hết sức buồn nôn, Quan Nguyệt anh mau tìm người xử lý gấp đi. Đám người còn lại anh xem liệu mà thu xếp. Hồ Trưởng lão và sư huynh của Chiêu Chiêu cần phải dưỡng thương cho tốt.”

“Đưa Tôn phu nhân đến.” Vẻ mặt hắn lạnh nhạt, giọng bình tĩnh, “Ta đến nơi tổ phụ mẫu và phụ thân từng ở, dẫn Tôn phu nhân, Nhiếp Đề nữa, dẫn đi — “

Thanh niên cả một ngày một đêm chưa từng nghỉ ngơi không thấy mỏi mệt mảy may, mắt đen lấp lánh hơi mở lớn, trong giọng nói chậm rãi đã lộ ra mấy phần tàn khốc mong chờ đã lâu.
chị Quan: Cho dù xảy ra chuyện gì, mong mọi người nhất định phải nhớ, kết cục là HE.

Bình luận

Truyện đang đọc