GIANG HỒ DẠ VŨ THẬP NIÊN ĐĂNG

Tâm địa ác độc

Hôm sau trời vừa sáng, hoa Dạ Lan đã tàn, chỉ còn lại một bụi cành lá xanh biếc.

Dưới ánh nhìn mọi người, A Khương bà bà ch ảy nước mắt cho người nhổ tận gốc cây Dạ Lan, sau đó giội dầu cây trẩu châm một mồi lửa đốt sạch. Thái Chiêu như trút được gánh nặng, nghĩ thầm ít nhất sẽ không ai còn có thể tu luyện Tử Vi Tâm Kinh tà môn kia nữa.

Tống Úc Chi vội tìm Tống Tú Chi hỏi cho ra nhẽ, Thái Chiêu vội muốn biết an nguy của cha mẹ, Mộ Thanh Yến muốn thỉnh giáo Đại chưởng môn Dương Hạc Ảnh một vấn đề nhỏ liên quan đến hậu cần, cho nên họ đã tới cáo từ đám A Khương bà bà.

Lúc chuẩn bị lên đường, Mộ Thanh Yến bảo ba người Thái Chiêu đi trước, ba người mình theo sau. Đợi bọn Thái Chiêu đi khá xa, hắn móc tất cả vàng lá trong ngực, còn lệnh Thượng Quan Hạo Nam Du Quan Nguyệt moi hết vàng thỏi ngân phiếu trên người gom lại một chỗ rồi trịnh trọng đặt vào trong lòng A Khương bà bà, thái độ không có nửa phần khinh thường.

A Khương bà bà ôm một túi vàng bạc lớn, khuôn mặt già nua phủ kín rêu ẩm lộ một nụ cười mỉm kì lạ: “… Cậu đã nhìn ra.”

Mộ Thanh Yến nói: “Đêm qua bà bà lấy chăn đệm mới là từ lụa thô, cũng không phải có thể sản xuất trong khu Huyết Chiểu. Ta bèn nghĩ, khu Huyết Chiểu này chỉ là người bên ngoài không vào được, chứ cũng không phải người bên trong không ra được, bèn nghĩ thi thoảng mấy bà bà cũng sẽ đi ra Huyết Chiểu, đoàn tụ dăm ba hôn cùng con cháu.”

A Khương bà bà cúi nhìn của cải trong lòng, nhẹ nhàng nói: “Nơi đây cằn cỗi nguy hiểm, lúc sắp nhỏ ra ngoài, bọn ta chẳng thể chuẩn bị được cho chúng thứ gì. Bọn nó tay trắng ra ngoài an gia lập nghiệp, rất khó khăn.”

Thượng Quan Hạo Nam Du Quan Nguyệt nhìn nhau, giờ mới nghĩ mấy người này cũng không phải là giang hồ kiêu khách, chỉ là dân lao động bình thường.

Mộ Thanh Yến nói: “Bà đừng trách Chiêu Chiêu, từ nhỏ nàng ấy đã áo cơm không lo, nào để ý đến những thứ này. Huống hồ…” Hắn cười cười, “Huống hồ xem như nàng có để ý thì e là trên người cũng không móc ra nổi mấy lượng bạc.”

Thái Chiêu không câu nệ tiểu tiết, Tống Úc Chi xuất thân giàu có, bản thân Phàn Hưng Gia cũng là người thôn quê giàu có ở Giang Nam, ba người thật ra chẳng hiểu mấy tiểu tiết và để ý chuyện vặt. Lúc rời Thanh Khuyết Tông, họ cứ nghĩ chuyến này đi đến Quảng Thiên Môn có tiền có thế, đến nơi cơm ngon rượu say còn không đủ, cơ bản chẳng cầm bao lộ phí đi đường.

A Khương bà bà mỉm cười lắc đầu: “Lúc trước Tiểu Thù cô nương cũng không phải tự nhận ra, là con gái lão không hiểu chuyện lén lút ngó xiêm y trâm vòng cô ấy, cô ấy mãi mới nghĩ đến.”

Mộ Thanh Yến nói: “Không dối gạt bà bà, mớ vàng bạc này trong Giáo ta thật sự chẳng là gì, ta nói một câu chỉ là lễ mọn thực không phải khách sáo, xin bà bà nhận lấy.”

A Khương bà bà không chối từ nữa, cúi đầu hành lễ, “Đa tạ.”

Bà đi mấy bước, quay đầu lại, ngắm gương mặt đẹp trai như khuôn ngọc của Mộ Thanh Yến, thoáng trùng với một gương mặt khác trong trí nhớ, lập tức nói, “Cậu và Dương công tử, thật ra không hề giống nhau.”

Bà hơi xuất thần, “Tiểu Thù cô nương từ nhỏ không lo ăn mặc, đúng là không thấy bọn ta khó khăn. Nhưng ta biết Dương công tử đã nhìn ra từ lâu, chỉ là căn bản cậu ta không thèm để ý.”

“Cậu với cậu ấy, là không giống.”

*

Rời thôn Đầm Lầy Máu, Thượng Quan Hạo Nam không kìm được nói: “Thì ra họ không có tiền, không nói sớm, vài bữa ta chuyển hơn mười rương vàng bạc tới, bảo đảm cho họ ở bên ngoài thịt cá tơ lụa…”

Du Quan Nguyệt oán hận nói: “Cậu im mồm đi, cần cậu nghĩ hẵng, chắc chắn Giáo chủ có chủ trương khác.”

Mộ Thanh Yến vẫn đang suy ngẫm về câu nói sau cùng của A Khương bà bà kia, nghe vậy cười nhạt: “E là họ muốn rời đi, sau này khu Huyết Chiểu ấy cũng không còn người ở.”

Thượng Quan Hạo Nam cả kinh: “Không phải bảo là họ không thể rời khu Huyết Chiểu này sao?”

“Thái An Bình cải tạo khu đầm lầy Máu này từ lúc họ còn bé, dù ta không tinh thông về kiến thức dược thảo, nhưng trải qua hơn năm mươi năm thanh lọc, độc tính có mạnh cũng đã trừ khử gần hết.”

Mộ Thanh Yến chắp tay đi phía trước, “Nếu ta đoán không lầm, mấy người họ đều là bọn trẻ do Thái An Bình nuôi dưỡng. Sở dĩ không đi có lẽ là không bỏ được nơi chôn xương của Thái An Bình, cộng thêm gốc Dạ Lan do Thái An Bình cấy ghép kia.”

Du Quan Nguyệt hiểu: “Thì ra là thế, giờ gốc Dạ Lan đã hủy, họ không còn mối lo nữa. Ầy, nếu biết họ muốn ra ngoài đoàn tụ cùng con cháu đã hỏi thăm họ đi đâu rồi, mai này cũng tiện chăm sóc ít nhiều.”

Mộ Thanh Yến cười rộ: “Thôi chớ hỏi, dây vào ân oán giang hồ có gì tốt đâu.”

Khu đầm lầy Máu từ từ rời xa sau lưng, gió nhẹ quét qua rừng rậm, lá cây lao xao hưởng ứng.

Thanh niên cao lớn tuấn tú vẻ đầy thoải mái, từng sợi từng lọn tóc dài phất phơ, đầy ý vui sướng nhẹ nhàng khoan khoái.

“Ta thấy hình như Giáo chủ khá là vui vẻ.” Du Quan Nguyệt rỉ tai nói nhỏ.

Thượng Quan Hạo Nam ngờ vực: “Rời được cái chỗ ngột ngạt nguy hiểm đầy rắn trùng chuột kiến quỷ quái kia ta cũng vui mà!”

“Ngốc khắm!”

Ba người nhanh chóng đuổi kịp bọn Thái Chiêu.

Tống Úc Chi biết rõ mưu tính Mộ Thanh Yến, không ngại hạ mình học hỏi: “Ta muốn tìm Đại ca tra hỏi, Mộ Giáo chủ tính thế nào?”

Mộ Thanh Yến nói: “Thực Cốt Thiên Vũ là đồ của bổn Giáo, không thể tùy tiện để người ta cầm đi dùng linh tinh, ta phải thỉnh giáo Dương chưởng môn một chút chuyện.”

Thái Chiêu thầm nghĩ, thật ra thì cô vốn chẳng cần thiết cùng hai người bọn hắn quay lại Quảng Thiên Môn, thứ nhất cô và Tống Tú Chi không có ân oán, thứ hai Thực Cốt Thiên Vũ cũng không phải của Lạc Anh Cốc, hiện giờ cô chỉ muốn biết tình hình cha mẹ mình thôi.

“Sư muội tính thế nào?” Tống Úc Chi hỏi, tám tia mắt còn lại cũng sáng ngời phóng tới.

“… Trước tiên tìm một chỗ tắm rửa thay y phục đã.” Thái Chiêu thở dài, “Sau đó chính thức ăn bữa cơm no, chính thức nghỉ một giấc, trời tối hẵng lên Quảng Thiên Môn.” — trong đêm tối đen chạy trốn cũng dễ chút.

Phàn Hưng Gia mừng rỡ: “Nghe hay quá!”

Thấy mọi người đưa mắt nhìn, hắn vội bổ sung, “Không biết mấy người có nhận ra không, sau người chúng ta hiện giờ như bị chôn trong mớ thịt cá nhão thối ba ngày ba đêm rồi.”

Dù Tống Úc Chi lòng nóng như lửa đốt, cũng phải đồng ý: “Sư muội nói có lý, chúng ta mấy ngày vừa đi đường vừa ác đấu, đã mỏi mệt khôn xiết, huống hồ ta với sư muội còn có vết thương, cần tĩnh dưỡng một chút hãy đi bàn chuyện.”

Mộ Thanh Yến không thể không thể gật đầu.

Một chuyện không phiền hai chủ, thế là sáu người lại chạy về quán trà tứ ngoại thành Quảng Thiên quạnh quẽ không người kia.

Tuyết mịn vẫn dào dạt, bếp trà vẫn bốc lên hơi nước trắng bừng bừng, ông chủ già vẫn ngồi ngoài cửa ca cẩm làm ăn không được, sáu người dứt khoát bao cả gian trà tứ, bảo ông chủ đi đóng cửa.

Lần này người trả tiền là Thái Chiêu, cô rút ra một chiếc vòng tay vàng sợi râu tôm tính tiền, quái lạ ngó Mộ Thanh Yến, “Huynh không mang tiền à? Không phải lần nào ra ngoài huynh cũng chất một mớ vàng lá ở trên người sao. Bây giờ Ma giáo nghèo dữ thần hen?”

Du Quan Nguyệt lẩm bẩm hai mắt nhìn trời, ước gì lập tức đi điều hai xe vàng đến lóa mù mắt Tiểu Thái nữ hiệp, cổ họng Thượng Quan Hạo Nam nhấp nhô, kiên cường mà bi tráng cố nén xuống không thốt một chữ.

Mộ Thanh Yến mỉm cười: “Dáng vẻ Tiểu Thái nữ hiệp trả tiền nhìn rất vui, mai này Tiểu Thái nữ hiệp nhớ nhất định phải giành trả tiền nhiều hơn đấy.”

Thái Tiểu Chiêu không kìm được, mày xinh giãn ra, lúm đồng tiền cười như hoa: “Huynh nằm mơ đi, rất vui cái đầu huynh, xài tiền của người khác thì có thể không ‘rất vui’ à! Nếu tình cảnh hiện giờ của Ma giáo không tốt, tôi chỉ Mộ Giáo chủ một con đường phát tài, chỉ cần Mộ Giáo chủ giả thành thư sinh nghèo ra ngoài đường bày tranh chữ, với tư sắc dáng vẻ của huynh…”

Tống Úc Chi tằng hắng mạnh một cái, Thái Chiêu lập tức dừng lại, nghiêm sắc mặt, sừng sộ quay về phòng tắm rửa.

Mộ Thanh Yến vẫn tỉnh rụi, ánh mắt hóa lạnh: “Mù cũng nhìn ra được, nàng đi theo ta vui vẻ hơn.”

Tống Úc Chi lạnh lùng nói: “Phần vui vẻ này có thể chống chọi một đời không gặp lại được cha mẹ, không thể về Lạc Anh Cốc không? Sau này Mộ Giáo chủ không cần giúp ta tìm Tử Ngọc Kim Quỳ nữa, lần này chỉ điểm xong, ân oán hai ta đã thanh toán xong.”

Trong mắt Mộ Thanh Yến đầy ý lạnh uy nghiêm, đến mức Phàn Hưng Gia ở bên cạnh phát rùng mình, ánh mắt Tống Úc Chi không hề né tránh, cuối cùng Mộ Thanh Yến cười lạnh một tiếng, quay người rời đi.

Du Quan Nguyệt thầm mắng cái thằng ranh con đáng chém ngàn đao Tống Úc Chi, lúc Giáo chủ rời Huyết Chiểu vừa có mấy phần linh hoạt nhân gian, giờ thâm trầm lại rồi.

*

Tuyết trắng nhợt nhạt tung bay trong đêm tối, sáu người Mộ Thái chờ đêm tối mò lên Quảng Thiên Môn, che giấu hành tung một đường. Nhưng ốc xá Quảng Thiên Môn hơn ngàn căn, xếp tầng tầng lớp lớp vô số, cho dù là Tống Úc Chi quen thuộc địa hình cũng không biết người Tứ Kỳ Môn sẽ ở chỗ nào.

Đêm tối tựa như một tấm màn sân khấu to lớn ẩn thân, che phủ tất thảy mọi thứ.

“Hay ban ngày chúng ta lại đến?” Phàn Hưng Gia đề nghị, “Ban ngày họ cũng phải ăn cơm, lui tới sẽ hỏi ra được người Tứ Kỳ Môn. Giờ này đến chó mèo cũng ngủ cả rồi, chúng ta đâu thể nào mò từng căn phòng.”

“Ngũ sư huynh trước tiên bình ổn hơi thở đã, hóa ra lần trước ôm người chạy thoát thân mệt gần chết không phải là anh. Giữa ban ngày ban mặt ép hỏi Chưởng môn Tứ Kỳ Môn, nhỡ kinh động xung quanh thì đến chừng đó lại chạy hùng hục một trận nữa.” Thái Chiêu không đồng ý.

Bờ môi Phàn Hưng Gia mấp máy mấy lần, nghĩ thầm với ‘giao tình’ của cô với Mộ Thanh Yến, nếu phải chạy thoát thân thì chắc chắn ba người kia sẽ không đứng ngoài quan sát, đáng tiếc không thể thốt ra miệng.

Trước mắt đã tối thui, sáu người ở ven đường thi thoảng chụp mấy tên đệ tử tuần tra ban đêm đệ tử Quảng Thiên Môn gặng hỏi, dù vẫn không biết chỗ ngủ của Dương Hạc Ảnh song lại biết được một chuyện lớn khác — hôm nay Thích Vân Kha đã đưa Chu Trí Trăn và Pháp Không Đại sư vừa đến, lúc chạng vạng tối một vị sư bá họ Lý Thanh Khuyết Tông cũng đến, họ đã thương lượng với các vị chú bác chưởng sự nhà họ Tống hồi lâu.

Thái Chiêu ôm trái tim nhỏ bé có vẻ mừng rỡ: “Vô lượng thọ Phật, Lão tổ phù hộ, may mà trời tối chúng ta mới đến, chứ lên vào ban ngày là vừa lúc lọt vào tay sư phụ rồi, Lý sư bá cũng tới nữa!” Trên lưng lại mơ hồ đau.

Phàn Hưng Gia cũng nói: “Nếu các sư phụ đã tới, chúng ta không cần lén lút nữa, cứ đem ngọn ngành câu chuyện báo cho sư phụ, để các trưởng bối xử lý là được.”

Thái Chiêu tất nhiên là đồng ý.

Mộ Thanh Yến tỏ vẻ mấy người tự nhiên, hắn vẫn muốn đi tìm Dương Hạc Ảnh, hai người Phàn Thái cực mừng rỡ, ai ngờ Tống Úc Chi lại kiên trì muốn cùng đi với hắn, “Chúng ta cũng không có chứng cứ rõ ràng, chỉ dựa vào lời lẽ suy đoán, sao có thể khiến Dương Hạc Ảnh cúi đầu nhận tội trước mặt sư phụ được. Nếu chỉ có mấy người Mộ Giáo chủ, có thể dưới uy hiếp lão ta sẽ thổ lộ sự thật.”

Nghe rất có lý, Phàn Hưng Gia sờ mũi im lặng.

Mộ Thanh Yến cười ám chỉ, “Đúng đó, ‘không có chứng cứ rõ ràng, chỉ dựa vào lời lẽ suy đoán’, đúng là khó tin vào người ngoài.”

Tống Úc Chi nhớ tới cảnh mình với Thái Chiêu nhiều lần tranh luận ‘Mộ Thanh Yến chỉ dựa vào lời lẽ suy đoán, mà chắc rằng nội bộ Bắc Thần có người cấu kết với Ma giáo thật quá võ đoán’, chẳng ngờ hôm nay chuyện y vậy rơi xuống đầu mình, không khỏi sắc mặc đầy ủ ê.

“Được rồi được rồi, mau mau tìm lão rùa Dương ở đâu thôi.” Thái Chiêu thầm mắng Mộ Thanh Yến không âm dương quái khí một khắc thì khó chịu cả người hay sao í, “Tam sư huynh, theo ý anh, Dương Hạc Ảnh sẽ nghỉ ngơi ở đâu?”

Tống Úc Chi đoán, nếu lần này tính toán Dương Hạc Ảnh thu được toàn thắng, tất nhiên sẽ ở gần khu nhà chính trung tâm tầng cao nhất Quảng Thiên Môn, lấy đó làm rạng rỡ, Mộ Thanh Yến cười nhạo, lập tức phê bình tình cảm cha vợ con rể giữa Dương Hạc Ảnh Tống Tú Chi ngay, “Ngay cả cha ruột và anh em mình còn có thể ra tay không chút niệm tình, họ Dương tin được hắn ta sao? Khu nhà chính Quảng Thiên Môn nằm giữa vòng vây trùng trùng, một khi hai bên có xung đột, Tứ Kỳ Môn sẽ rơi vào thế bắt ba ba trong hũ.”

Theo cách nhìn của Mộ Thanh Yến, đám người Tứ Kỳ Môn phải ở cách khu kiến trúc chính Quảng Thiên Môn một khoảng, hơn nữa phải gần đường xuống núi, có bếp có nguồn nước độc lập, như thế mới có thể bảo đảm ăn uống an toàn và thoát thân thuận lợi. Tống Úc Chi cảm thấy như bị bao vây trong nhà mình, đành nén khó chịu trong lòng, suy nghĩ theo hướng đó một lát, rốt cuộc nghĩ đến một địa điểm.

Năm người đi theo Tống Úc Chi non nửa ngọn núi, nhìn phía bóng núi có một khu viện lạc cân đối đan xen, đình đài lầu các trải khắp, thật đúng vẻ Giang Nam phong tình. Phàn Hưng Gia hiếm khi bắt gặp cảnh trí quê nhà, chậc chậc tán thưởng, “Phẩm vị trưởng bối nhà sư huynh phong nhã thật.”

Thái Chiêu nghĩ thầm phong nhã quỷ gì, tám phần nơi này là chỗ vị Chưởng môn nào đó của Quảng Thiên Môn dùng để kim ốc tàng kiều, mà người đẹp Giang Nam đó chắc chắn không hợp với phu nhân nguyên phối, nếu không thì đâu cần tách biệt nhà bếp và nguồn nước chứ.

Lúc này nghe giọng điệu Mộ Thanh Yến cay nghiệt bên cạnh: “Ở đây chỉ là nơi ở ái thiếp của chưởng môn nào đó nhà họ Tống thôi, phu nhân nguyên phối lại là con hổ phấn, ắt năm ấy tranh đấu rất ngoạn mục, không biết cuối cùng ai thắng nhỉ.”

Thái Chiêu phụt cười, sau đó vội nhịn xuống.

Tống Úc Chi đen mặt không nói không rằng, tiếp tục dẫn năm người đi tới tìm kiếm.

Vào tới viện lạc quả nhiên nhìn thấy trong đêm tối lờ mờ có đệ tử Tứ Kỳ Môn tuần thú các nơi, Tống Úc Chi Phàn Hưng Gia đều thầm nghĩ mưu tính họ Mộ thật lợi hại, đáng xưng thần cơ diệu toán.

Trong tiếng gió tuyết gào thét che giấu, sáu người lại gần tòa nhà chính khu viện lạc, chỉ thấy một căn phòng thắp đèn sáng nhất, văng vẳng tiếng quát tháo, bọn họ bèn lặng lẽ chuồn qua, thuận tiện đánh ngã hết thủ vệ quanh khu nhà.

Thượng Quan Hạo Nam Du Quan Nguyệt vốn vừa lên là bẻ gãy cổ người ta, gọn gàng, nước chảy mây trôi, bị Thái Tiểu Chiêu phẫn nộ quăng hai nắm đấm lớn bằng hòn đá trên trán xong, bọn hắn chỉ đành đổi thành điểm huyệt choáng của họ.

Dọn dẹp bên ngoài một chút xong, sáu người tiến vào giữa tấm bình phong tối tăm, Thượng Quan Hạo Nam dùng chưởng gió chặt thanh cài cửa sổ, ngay sau đó Du Quan Nguyệt dùng một khúc cây nhỏ chống lên, đám người nhìn qua khe hở, thấy Dương Hạc Ảnh đang mắng chửi một thiếu nữ gầy gò vàng như nến.

“Con nhóc chết tiệt này, dám không theo lệnh cha, là ai dạy ngươi thành thế hả! Ngươi làm mẹ thế nào vậy, dạy dỗ con nghiệt chướng cỡ này?!” Giọng điệu Dương Hạc Ảnh ác độc chỉ vào một người đàn bà trung niên đang co quắp bên cạnh thiếu nữ.

“Không không, sao ta lại để Tiểu Lan không vâng lời ngài chứ. Tướng công chớ tức giận, để ta từ từ dạy dỗ nó!” Trác phu nhân co rúm, hình như rất sợ Dương Hạc Ảnh.

Dương Tiểu Lan ngẩng cổ, mặt đầy nước mắt: “Cha bảo con lấy Tống Tú Chi, con không dám không nghe theo, nhưng lại muốn con gái làm chuyện lén lút khác, thứ cho con không thể nghe lệnh!”

‘Bốp’ một cái tát vang dội, Dương Hạc Ảnh ra tay không hề nể tình, khóe miệng Dương Tiểu Lan lập tức rách chảy máu.

Dương Hạc Ảnh giận mắng: “Con nhỏ ti tiện này cánh cứng cáp rồi phỏng!”

Sa phu nhân ngồi trên ghế dựa một bên yêu kiều cười một tiếng: “Ui chao, này là tưởng sắp có thể làm được Chưởng môn phu nhân Quảng Thiên Môn nên không thèm nhìn cha ruột đây.”

Sa Tổ Quang khoan thai nói: “Người ta là con gái gả đi như tát nước ra ngoài, còn Đại tiểu thư đây, nước còn chưa tát ra ngoài đã không một lòng cùng cha ruột rồi.”

(*) mình nhớ chương trước Bàng Hùng Tín ôm Sa Tổ Quang chết chùm rồi mà, dính a xít Thực Cốt Thiên Vũ sao giờ sống nhăn thế.

“Cha đánh chết nó đi, cha đánh chết nó đi!” Dương Thiên Tứ cười ha hả vỗ tay.

Trác phu nhân khóc ôm con: “Lan nhi, con nghe lời cha đi, ông ấy là cha con, ông ấy không hại con đâu!”

Dương Tiểu Lan rõ ràng sợ vô cùng, song vẫn run giọng cãi lại: “Tống Tú Chi là tốt hay xấu đều là con rể cha chọn. Nếu cha không thích, con không lấy là được. Nếu muốn con thừa dịp không sẵn sàng hạ độc Tống Tú Chi, con tuyệt đối không làm chuyện hạ lưu bực này!”

Dương Hạc Ảnh giậm chân liên tục, “Đã nói bao nhiêu lần, không phải hạ độc, không phải hạ độc, chỉ là quản chế thêm! Mấy ngày nay Tống Tú Chi ngoài sáng cung kính với ta, thật ra lại làm theo ý mình, quả không phải đứa đơn giản. Nhưng chỉ cần hắn trúng Khiên Hồn tán độc môn của bổn phái, ta có thuốc giải trong tay, mai này không sợ hắn không nghe lời!”

Phàn Hưng Gia khẽ giật thót, hắn từng nghe Lôi Tú chỉ, Khiên Hồn tán lợi hại thì lợi hại, nhưng bỏ thuốc rất phiền phức, phải cho uống liên tục mấy ngày không gián đoạn, rất dễ bị phát hiện, phải là người cực gần gũi ra tay.

Dương Tiểu Lan đầy bi thương: “Nếu cha đã biết Tống Tú Chi không phải kẻ đơn giản, sao còn để con đến hạ độc, nhỡ bại chuyện, con còn giữ được mạng sao!”

Mặt Dương Hạc Ảnh có phần mất tự nhiên: “Có ta ở đây, thách hắn cũng không dám đối với ngươi như vậy.”

Sa phu nhân nũng nịu nói: “Ôi, ta nói Đại tiểu thư này, đừng bảo là cô có cha cô làm chỗ dựa, xem như có bị sa bẫy, chịu chút ấm ức ăn chút đau khổ vì cha mình, có sá gì.”

Mấy người ngoài cửa đều thầm lắc đầu, Dương Hạc Ảnh ép con gái hạ độc hôn phu tương lai, dù chuyện thành hay không, thanh danh cả đời Dương Tiểu Lan đều mất sạch, có câu hổ dữ không ăn thịt con, song nhân gian lại không hẳn vậy.

Trong phòng Dương Hạc Ảnh còn đang uy hiếp con gái, Trác phu nhân nhu nhược khóc sướt mướt bên cạnh, còn có anh em họ Sa thi thoảng châm ngòi thổi gió, Dương Tiểu Lan từ đầu đến cuối cắn răng không chịu đồng ý.

Mộ Thanh Yến hết kiên nhẫn, roạt một tiếng phá cửa sổ nhảy vào, Thượng Quan Hạo Nam Du Quan Nguyệt lập tức đuổi theo, ba người nhảy bổ vào như một cơn gió mạnh, đám người trong phòng bật thốt ‘Là ai’, ‘Ai dám lỗ mãng’.

Dương Hạc Ảnh thấy một bóng đen xẹt tới phía mình, chưa kịp nhìn kỹ người đến là ai, đã giơ tay bấm kiếm quyết, chính là chiêu thứ ba Thái m Trùng Nhật trong tuyệt kỹ Cửu Diệu thần kiếm của Tứ Kỳ Môn. Ai ngờ đối phương ra tay như quỷ mị, chưa kịp phát công đã thấy vai trái, cánh tay phải, trước ngực, bốp bốp bốp trúng liền ba chưởng. Chỗ trúng chiêu gân cốt như muốn ngừng, huyệt mạch bị một luồng kình lực hùng hậu mà tàn nhẫn xộc vào, lập tức tê dại khắp người. Nhất là chưởng thứ ba, vừa vặn đập lão ngã xuống chiếc ghế lớn bên cạnh, lão đang giãy giụa định đứng lên thì thấy cổ mình cực đau đớn, ngửa mặt xụi lơ, thì ra chỗ hiểm trên cổ đã bị đối phương vững vàng chỉ trúng.

“Em rể!”

“Đừng làm tổn thương cha ta!”

Sa Tổ Quang và Dương Tiểu Lan thấy Dương Hạc Ảnh lâm vào hiểm cảnh, tự mình phóng lên.

Du Quan Nguyệt cười ha hả ba quyền hai đá đánh bay Sa Tổ Quang dính vách, còn rảnh rỗi cười nhắc nhở Sa phu nhân hồn phi phách tán ở bên cạnh đừng để Dương Thiên Tứ khóc rống, nếu không tiễn hết cả mẹ lẫn con xuống hoàng tuyền.

Thượng Quan Hạo Nam và Dương Tiểu Lan trong khoảnh khắc qua ba bốn chiêu, cuối cùng hai người rầm một chưởng đối kích, Dương Tiểu Lan như một cây sậy bị khuấy động tung bay rơi xuống đất, Thượng Quan Hạo Nam thì lịch kịch lùi lại hai bước.

Thái Chiêu ngoài cửa thầm kinh hãi, cô biết Thượng Quan Hạo Nam ít nhiều, tuy là bên ngoài thô kệch lỗ mãng, song công phu nội ngoại cả người rất mạnh mẽ hung mãnh, trong thế hệ tướng tài trẻ tuổi Ma giáo được xưng số một, không ngờ một cô dâu nhỏ bị khinh bỉ nom yếu yếu ớt ớt như Dương Tiểu Lan kia lại có tu vi không tầm thường.

Dương Hạc Ảnh nén cơn đau mãnh liệt ở cổ họng, giương mắt nhìn, phát hiện người trước mắt đúng là Mộ Thanh Yến, nội lực lòng bàn tay chụp trên cổ mình thoắt thả thoắt hút, ý uy hiếp chắc chắn.

“Ngươi, ngươi tới đây làm gì? Năm ngoái chuyện bài bẫy bắt ngươi cũng không phải ta chủ mưu, ngươi ngươi ngươi không được làm ẩu!” Lão nghĩ nhất định là Mộ Thanh Yến trả mối nhục năm ngoái bị bắt. Lão định kêu cứu mà lại sợ họ Mộ bắn nội lực một phát, kinh mạch mình đứt từng khúc, không chết cũng phải tàn.

Mộ Thanh Yến như đoán được suy nghĩ trong lòng lão, cười khẽ: “Dương chưởng môn yên tâm, năm ngoái thất thủ bị bắt là do ta tài nghệ không bằng người, không gì để nói. Lần này tuyệt đối không phải vì trả thù, chỉ là muốn thỉnh giáo Dương chưởng môn một chuyện nhỏ. Chỉ cần ngươi trả lời chắc chắn, ta tuyệt đối không tổn thương ngươi.”

Dương Tiểu Lan vốn đang vận sức chờ tấn công định ra tay cứu cha, nghe vậy khựng lại.

Chịu thua Ma giáo vốn là tối kỵ của con em Bắc Thần, nhưng Dương Hạc Ảnh thấy trong phòng đều là người trong nhà, thầm nghĩ mất mặt cũng không lọt ra ngoài, bèn mềm giọng: “Ngươi muốn hỏi gì?”

Mộ Thanh Yến nói: “Ngươi lấy được Thực Cốt Thiên Vũ từ đâu?”

Dương Hạc Ảnh giật mình, “Là… Là năm đó sau cái chết của Nhiếp Hằng Thành, ta phái người công hãm một phân đà Giáo ngươi lấy được… Á á á!” Mộ Thanh Yến siết chặt năm ngón, cổ lão đau một hồi, suýt không thở nổi.

“Thứ uy lực vô song như Thực Cốt Thiên Vũ, sao lại chia đến phân đà các nơi sử dụng chứ, sao hiếm có người trên giang hồ biết đến? Nói thật đi, lúc Nhiếp Hằng Thành còn sống, Thực Cốt Thiên Vũ chưa hề bị đưa ra khỏi U Minh Hoàng Đạo.” Mộ Thanh Yến chậm rãi nói, “Dương Chưởng môn nghĩ rõ rồi hẵng trả lời, miễn tổn thương hòa khí hai ta.”

Dương Hạc Ảnh cứng họng, con ngươi xoay mòng mòng: “Thật ra, thật ra Thực Cốt Thiên Vũ này là…”

Mộ Thanh Yến không đợi lão bịa chuyện, quay lại nói: “Quan Nguyệt, nếu Dương Chưởng môn không chịu trung thực trả lời, cậu cứ giết phu nhân yêu dấu của lão ấy trước; nếu thêm một câu gian dối, cứ vặn đầu đứa con bảo bối của lão.”

“Tuân lệnh!” Du Quan Nguyệt cười gằn tiến tới một bước.

Sa phu nhân ôm con trai run lẩy bẩy, khóc đến hoa lê ngậm nước mưa: “Chưởng môn, phu quân, chàng nói đi, ở đây cũng không có người ngoài. Thiên Tứ là cốt nhục duy nhất của chàng, nó không thể có chuyện gì…”

Ngoài cửa sổ Phàn Hưng Gia nghi hoặc: “Cốt nhục duy nhất? Chả lẽ Dương cô nương không phải con gái lão sao.”

Thái Chiêu thản nhiên nói: “Nói không sai, trong lòng một vài người, chỉ có con trai mới là cốt nhục. Nhưng mà theo mẹ tôi (đi theo Thái Bình Thù) vào Nam ra Bắc thấy, thường thường càng gặp cha mẹ kiểu đấy, đứa con trai càng là thứ rác rưởi bỏ đi.”

Dương Hạc Ảnh nhìn quanh một vòng, ở trong phòng ngoại trừ ba người Mộ Thanh Yến thì đều là người trong nhà, lão lập tức nghiến răng: “Được, ta nói. Thực Cốt Thiên Vũ đúng là không phải thu được từ phân đà của các ngươi, nhưng ta cũng không biết lai lịch của nó. Mấy tháng trước trong một đêm nọ, có một gã áo đen xong vào phòng ta, bảo rằng hắn có đại thù với Ma giáo, muốn đem vài hũ Thực Cốt Thiên Vũ tình cờ đoạt được tặng cho ta, sau khi báo một địa danh xong người đó độn thân chạy đi.”

“Ta nửa tin nửa ngờ, vừa sợ đó là một cái bẫy vừa mong là thật — nhiều năm trước ta đã nghe thấy uy danh Thực Cốt Thiên Vũ, tuy thứ này rất hiếm khi xuất hiện trên giang hồ, nhưng nghe nói uy lực đầy sóng gió kinh hoàng, phàm là người lĩnh giáo qua đều chết không toàn thây, chỉ có ai nhanh chóng quyết định bỏ đi một phần chân tay mới có thể chạy thoát. Giờ cơ hội bày trước mặt ta, ta nhịn thế nào được.”

“Mấy ngày sau, ta phái người đi tới chỗ gã áo đen kia nhắc tới, quả nhiên đào ra năm hũ Thực Cốt Thiên Vũ. Ta thử qua mấy lần trong môn, đúng là món độc đệ nhất thiên hạ!”

Nói đến đây, cặp mắt Dương Hạc Ảnh tỏa ra sắc tham lam đắc ý, như con bạc nắm được phần bài tốt trong tay.

Mộ Thanh Yến nhíu mày: “Tên áo đen kia là ai ngươi cũng đã biết?”

Dương Hạc Ảnh nói: “Ha ha, ông đây cũng muốn biết chứ! Nhưng gã áo đen kia chỉ xuất hiện một lần, tới vô ảnh đi vô tung, đêm đó trong lúc hấp tấp, lòng ta đầy đề phòng còn không kịp, không thấy rõ thân pháp lai lịch của gã.”

Thái Chiêu thầm than, quả đã bị Mộ Thanh Yến đoán trúng, lại là hỏi không ra.

Trong phòng Du Quan Nguyệt Thượng Quan Hạo Nam ngờ rằng Dương Hạc Ảnh trả lời không thật hết, bèn ồn ào bắt Dương Hạc Ảnh phát lời thề, nếu lời ấy là giả sẽ đoạn tử tuyệt tôn vân vân, Dương Hạc Ảnh giận run cả người, gào to sĩ khả sát bất khả nhục*.

(*) kẻ sĩ có thể chết nhưng không thể chịu nhục.

Trác phu nhân khóc xin Mộ Thanh Yến: “Lão gia nhà ta đã trả lời xong rồi, các người bỏ qua cho ông ấy đi…”

Đương lúc Tống Úc Chi hết kiên nhẫn định xông vào hỏi chuyện nhà mình thì chợt nghe Mộ Thanh Yến lên tiếngi: “Được rồi, tạm thời bỏ qua Thực Cốt Thiên Vũ không đề cập tới — Dương chưởng môn học luyện chế thi khôi nô từ đâu thế?”

Ba người ngoài cửa lập tức nín khe ngừng thở.

Sắc mặt Dương Hạc Ảnh đại biến, mắt lộ sắc hung hãn: “Họ Mộ ngươi nói bậy gì đó! Chuyện xấu Tống Mậu Chi làm đừng nghĩ vu oan lên người ta!”

Mộ Thanh Yến cười nói: “Tống Mậu Chi có luyện chế thi khôi nô không, ta còn không rõ sao. Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, Dương Chưởng môn vẫn nên nói thật đi.”

Du Quan Nguyệt hết sức phối hợp bước tới mẹ con Dương Thiên Tứ một bước, lập tức vỡ ra một trận tiếng trẻ em phụ nữ hoảng sợ hò hét, ‘Lão gia/cha cứu thiếp/con’ không ngừng bên tai.

Dương Hạc Ảnh thầm nghĩ, chuyện khác nhận cũng không sao, tội danh luyện chế thi khôi nô tuyệt đối không thể nhận, “Luyện chế thi khôi nô là kịch hay sở trường của Ma giáo các ngươi, sao ta biết được, ngươi muốn hỏi thì đi hỏi Tống Mậu Chi đấy!”

Mộ Thanh Yến hất mi dài: “Ngươi biết không? Vở kịch ngươi bắt tay với Tống Tú Chi diễn đã tính sai một chuyện, người dưới tay Nhiếp Cát biết luyện chế thi khôi nô đã bị ta giết sạch từ lâu, còn bản thân Nhiếp Hằng Thành lại ghét bỏ thi khôi nô. Do đó, Tống Mậu Chi tuyệt đối không thể hỏi từ miệng bộ hạ Nhiếp thị cách nào luyện chế thi khôi nô.”

Dương Hạc Ảnh run trong bụng, vẫn mạnh miệng nói: “Ngươi đang nói cái gì, ta hoàn toàn không biết.”

Mộ Thanh Yến chậm rãi bước mấy bước trong phòng, “Nếu ta đoán không sai, hẳn là lúc Lữ Phùng Xuân bị ta ép đến cùng đường, đã chỉ thị bọn thủ hạ tìm nơi ẩn nấp luyện chế một lượng lớn thi khôi nô để đấu lại vây quét của ta. Ai ngờ trùng hợp bị ngươi bắt gặp, ngươi đã mang hết toàn bộ vạc thuốc lẫn người về Tứ Kỳ Môn. Dương chưởng môn, ta nói không sai chứ?”

Dương Hạc Ảnh chột dạ càng thêm kinh hãi, thẹn quá hóa giận mắng to: “Ma giáo vu oan hãm hại Bắc Thần Lục phái cũng đâu phải chuyện mới mẻ, họ Lữ họ Nhiếp gì chứ, ta hoàn toàn không biết!”

“… Cha, là chuyện nửa năm đó à?” Bỗng có tiếng thiếu nữ rụt rè vang lên.

Sắc mặt Dương Tiểu Lan tái nhợt: “Một đêm nọ nửa năm trước, bỗng nhiên cha đưa về mấy kẻ bị thương xa lạ, còn cho dọn một chỗ viện tử vắng vẻ sau núi giam giữ bọn chúng. Hai tháng tiếp đó, làng xóm xung quan liên tục có dân làng mất tích, nghe đồn là hồ yêu ăn người, khiến lòng người bàng hoàng. Các hương thân cùng đường mạt lộ, mới xin cha tra ra chân tướng, cha trong miệng nhận lời, hôm sau đã châm một mồi lửa cho tòa viện tử sau núi, thiêu sạch người bên trong.”

Phàn Hưng Gia ngoài cửa không rõ lắm, “Không phải nói phát hiện thi khôi nô ở núi Thất Mộc sao, sao mà Tứ Kỳ Môn cũng có?”

Thái Chiêu nhẹ giọng trả lời: “Họ Dương bắt được người Lữ Phùng Xuân xong, nhốt ở Tứ Kỳ Môn trước, đem dân làng vùng kế cận thử một lần. Sau thấy tình hình không ổn, mới dọn chỗ luyện chế thi khôi nô qua núi Thất Mộc.”

Phàn Hưng Gia bừng tỉnh, Tống Úc Chi siết chặt bàn tay, con ngươi lấp lóe mãnh liệt.

Dương Hạc Ảnh bị con gái vạch trần, mới xách chiếc ghế nặng nề bên cạnh đập ầm ầm tới, chửi ầm: “Nghiệt súc nói bậy bạ gì đó! Xem ông đây làm thịt ngươi!”

Trác phu nhân cũng lôi kéo con: “Lan nhi chớ nói bậy, như thế sẽ làm người khác hiểu lầm cha con đấy…”

“Mẹ, mẹ vẫn chưa hiểu ạ!” Dương Tiểu Lan đỡ lấy vai mẹ, hai mắt rưng rưng, “Nếu như thi khôi nô thật sự do cha luyện, vậy ông ngoại và cậu mợ, còn có mấy em họ, là ai giết!”

Trác phu nhân lảo đảo muốn ngã, cười lớn định thuyết phục con gái: “Con bé này suy nghĩ lung tung gì thế, sao cha con lại làm loại chuyện đó? Tuyệt đối không có đâu! Con đừng nghe người ngoài nhân nói bậy, hiểu lầm cha con!”

“Con tiểu tiện nhân này!” Dương Hạc Ảnh giận dữ, xông lên định bắt con gái lại.

Mộ Thanh Yến lắc mình ngăn trước người lão cười nói: “Dương chưởng môn yên tâm chớ vội.”

Dương Hạc Ảnh nổi giận gầm lên, loạng choạng rút bội kiếm, một bộ Cửu Diệu thần kiếm Thái Dương Thiện Thủ, Thái m Vu Thiên, Sóc Vọng Thực Nhật thi triển liên miên bất tuyệt, giống như gió táp mưa rào không thể xuyên thủng.

Mộ Thanh Yến dùng Thanh Vân Túng nhẹ nhàng linh hoạt tránh né chiêu số, nhìn đúng sơ hở bên trong, đá một cước trúng đầu gối Dương Hạc Ảnh, chộp lấy trường kiếm Dương Hạc Ảnh, lách cách bẻ gãy trường kiếm, kéo ra phía trước, lưỡi kiếm gãy kề ngay động mạch cổ Dương Hạc Ảnh.

Trác phu nhân và Sa phu nhân đồng thời kinh hô, xin Mộ Thanh Yến xuống tay nể tình.

Dương Hạc Ảnh quỳ một gối xuống đất, cảm giác lưỡi kiếm sắc bén như hơi cứa trên cổ, sợ đến mặt không còn chút máu.

“Dương Chưởng môn, thủ đoạn giáo ta ngươi đã rõ, nếu ta đã hỏi trước mặt, chuyện nên biết bọn ta đều biết, Dương Chưởng môn cần gì phải chống chế chứ?” Mộ Thanh Yến chậm rãi nói.

Dương Hạc Ảnh căng quai hàm, giọng căm hận nói: “… Nếu các ngươi đã điều tra rõ ràng, cần gì đến hỏi ta!” Ngụ ý đã nhận.

Trác phu nhân suýt té xỉu, Dương Tiểu Lan khóc ra nước mắt lên án: “Cha, thật sự ngài đã giết cả nhà ông ngoại sao?! Sao ngài có thể làm loại chuyện vô lương vô hạnh này…”

Nghe đến đó, Tống Úc Chi không thể nhẫn nhịn nữa, đùng một tiếng nhảy cửa sổ vào, Thái Chiêu hết cách, đành phải kéo lấy Phàn Hưng Gia cũng hết cách nhảy vào trong phòng. Thấy ba người xuất hiện, mấy người Tứ Kỳ Môn đều giật mình, nhất là Dương Hạc Ảnh, nhớ tới trò cười và lời ngầm thừa nhận của mình đã bị chúng thấy hết, trong lòng nảy ý giết người.

Mộ Thanh Yến cười cười, thu thanh kiếm gãy kề cổ Dương Hạc Ảnh, lui ra sau một bước, khoanh tay đứng.

“Lão thất phu mặt dày vô sỉ mất trí Dương Hạc Ảnh nhà ngươi!” Tống Úc Chi bước lên một bước, trầm giọng nói, “Nhà họ Tống chúng ta với ngươi không oán không thù, tự dưng ngươi mưu hại huynh trưởng của ta, cuối cùng hại chết anh ấy, thù này không đội trời chung!”

Dương Hạc Ảnh cười gằn: “Ông già ngươi ỷ Quảng Thiên Môn giàu mạnh thế lớn, chưa từng xem Tứ Kỳ Môn ra gì, ba phen mấy bận làm nhục ta. Ta nén giận nửa đời người, rốt cuộc cũng có cơ hội nhìn mấy đứa con lão phân tranh, cửa nát nhà tan, ha ha ha ha…”

Tống Úc Chi lòng đầy nặng nề: “Trong toàn bộ câu chuyện, Tống Tú Chi tham dự nhiều ít?”

“Cậu nói đi?” Mắt Dương Hạc Ảnh lóe ánh ác độc đắc ý, “Người đại ca kia của cậu quả là chân nhân bất lộ tướng, đến ta cũng còn nhìn sai…”

Tống Úc Chi đang muốn hỏi lại, bỗng một âm thanh quen thuộc từ ngoài cửa sổ yếu ớt vọng vào — “Tam đệ muốn biết rõ tình hình, hỏi ta là được, cần gì khó xử chú Dương chứ?”

Bình luận

Truyện đang đọc