GIANG HỒ DẠ VŨ THẬP NIÊN ĐĂNG

Lạc trong hố băng. trung

Đám người trong kinh hãi, phát hiện hỗn chiến trên miệng hố băng rất là không ổn.

Chu Trí Khâm một tay cắm trường kiếm vào tường băng, tay kia giữ chặt Đông Phương Hiểu lảo đảo sắp rớt, Hồ Thiên Vi một mình đối đầu hai con Bạch Mao, đỡ trái hở phải, khó mà ngăn cản.

Mộ Thanh Yến bên dưới nhìn thấy không ổn, hô to: “Đừng dây dưa trên không với chúng nó nữa, nhảy xuống đất trước rồi nói!”

Hồ Thiên Vi và Chu Trí Khâm lập tức tỉnh ngộ.

Thật ra Bạch mao hống có lợi hại hơn nữa rốt cuộc cũng là súc sinh bốn chân xác phàm, một khi gặp mấy cao thủ nhất đẳng trên giang hồ vây đánh chưa hẳn có thể chiếm được thế thắng. Song tình hình lúc này thì khác, bốn chân Bạch mao hống có đệm thịt cùng vuốt nhọn, trên tường băng giữa không trung di chuyển tự nhiên, đổi loại loại người thì gò bó tay chân.

Tay phải Chu Trí Khâm chợt chuyển, rút trường kiếm cắm vào tường băng ra một chút rồi vận khí nhảy xuống. Trường kiếm vạch một vết nứt trên tường băng, mượn lực làm chậm đà, Chu Trí Khâm đưa Đông Phương Hiểu Kim Bảo Huy hướng xuống đất. Hồ Thiên Vi xoay tròn cánh tay, ra sức ném cây bút Phán quan thứ hai, hai con Bạch mao hống bận né tránh cây bút phán quan nện mạnh lòng vòng trên tường băng, Hồ Thiên Vi thừa cơ bay vọt xuống.

Hai con Bạch mao hống ở đỉnh hố băng, con có thân hình khá lớn dùng miệng rút cây bút phán quan đâm vào mắt con kia, dùng lưỡi liếm láp vết thương mấy lần, rồi cả hai con Bạch mao hống nổi giận đánh xuống.

Một khi đã xuống được mặt đất, tình thế lập tức đổi ngược ngược.

Trừ Lam Điền Ngọc Đông Phương Hiểu Trần Phục Quang đang bị thương cùng với bọn Khởi Nùng chăm sóc bọn họ, đám người còn lại đều đứng dậy nghênh địch.

Hồ Thiên Vi nhặt lên hai cây bút Phán quan bị rớt, Chu Trí Khâm đổi qua trường kiếm của Đông Phương Hiểu, Mộ Thanh Yến vẫn hai tay trống không.

Thái Chiêu lúc đầu cũng định ra trận, trước khi Mộ Thanh Yến xông ra kịp lia mắt sang Thiên Tuyết Thâm, Thiên Tuyết Thâm lập tức kêu ối ối liên hồi: “Ái ái ái, chắc là nãy chân ta mới té trúng rồi, mau đỡ lấy ta kéo ta…”

Thái Chiêu lạnh lùng: “Nghĩ cho kỹ hãy nói, hiện ngươi đang ôm đầu đó.”

Thiên Tuyết Thâm bất đắc dĩ: “Nếu cô biết ý của ‘Lệnh huynh’, cần gì phải khó xử ta.”

Thấy gò má Thiên Tuyết Thâm mấy hôm nay đi đường hõm cả xuống, Thái Chiêu đột nhiên nói: “Đợi ra khỏi hố băng, ngươi xuống núi trước đi.”

Thiên Tuyết Thâm sững sờ: “Thứ kia… còn chưa tìm ra mà.”

Thái Chiêu than nhẹ: “Ngươi cũng không phải kẻ ác, ta không nên cứng rắn kéo ngươi tới chỗ mạo hiểm này.”

Vẻ mặt Thiên Tuyết Thâm đầy phức tạp, tận tình khuyên bảo: “Thái tiểu muội à, đến cùng ta cũng lớn cô mấy tuổi, hôm nay dạy cô một câu có phải kẻ ác hay không, nhìn mặt là ra thôi.”

Thái Chiêu không hề học hỏi: “Ta biết, song còn có biết người biết mặt mà không biết lòng ấy. Cô của ta nói, nếu con cảm thấy ấy là người tốt, vậy cứ coi là người tốt, không nên vì những chuyện còn chưa có gốc rễ nghi ngờ suy đoán lung tung. Cùng lắm nếu bị lừa, thì bắt người tới tính sổ là được.”

“Vậy cũng không… Ối…” Thiên Tuyết Thâm còn muốn cù cưa, một khối băng vụn lớn đập ầm ầm lăn tới, y được Thái Chiêu nhanh chóng kéo qua, tránh đi nguy hiểm.

Hai người quay lại nhìn, thì ra là một con Bạch mao hống ngoạm một khối băng to nửa người đập tới, bị Chu Trí Khâm hoa một kiếm sắc bén bổ giữa trời, khối băng vỡ vụn khắp, văng bốn phía.

Nhìn Chu Trí Khâm mấy lần, trong lòng Thiên Tuyết Thâm chợt có ý nghĩ, không kiềm được liếc sang Thái Chiêu.

Lúc này, hai con Bạch mao hống bị đám cao thủ bao vây tấn công liên tục lùi lại, trên người chịu rất nhiều tổn thương.

Con Bạch mao hống lớn hơn bỗng thẳng người rống to, con kia hòa theo sau, tiếng rống đinh tai nhức óc, như sóng lớn dâng dần lên lớp lớp, từng đợt tiếp từng đợt đánh vào bốn vách tường băng, tiếng Bạch mao hống vốn chói tai như tiếng cú đêm thê lương, giây phút này vang dội giữa bốn tầng tường băng càng chấn động khiến đám người đầu váng mắt hoa, tâm phiền muốn ói, khối băng trên đỉnh đầu cũng ầm ào rơi xuống.

Theo khối băng ào ào rơi xuống, con Bạch mao hống hơi nhỏ hơn nhào về một vách tường băng đang rúng động húc đầu tới, vách băng lập tức vỡ vụn, cả hố băng bắt đầu rung chuyển.

“Không ổn rồi, hố băng sắp sập!” Kim Bảo Huy thét lên, rất nhanh đẩy bầu không khí hoảng sợ đến đỉnh điểm.

Chu Trí Khâm buông hai tay đang bịt lỗ tai, chịu nguy hiểm điếc tai ra sức đánh tới hai con Bạch mao hống, ai ngờ vừa quay đầu hai con chui vào phía sau động băng, chớp mắt không thấy. Chu Trí Khâm đang định đuổi theo, Đông Phương Hiểu ở phía sau vội vàng hô to: “Đừng đuổi theo! Coi chừng trong động có nguy hiểm!”

Chu Trí Khâm chậm bước, quay lại thấy Đông Phương Hiểu không kịp né tránh băng vụn sắc nhọn đầy trời rơi xuống, đành quay lại bảo vệ bạn.

Trong tiếng thét chói tai hỗn loạn kinh hãi không biết bao lâu, hố băng mới ngừng rung động.

Trong bóng tối, đám người nghe thấy hơi thở nặng nề của Lam Điền Ngọc: “Yến, Yến công tử, ta… trong ngực ta có mồi lửa.” Lúc hố băng vừa chấn động, gã được Mộ Thanh Yến kéo sang một bên bảo vệ.

Mộ Thanh Yến lôi mồi lửa từ trong ngực gã, mượn điểm ấy ánh lửa, đám người nhao nhao nhóm lửa gậy chống trụ trượng loại hình vật tùy thân.

“Lão Kim! Lão Kim đâu?” Chu Trí Khâm đỡ Đông Phương Hiểu bị bể trán đến bên tường ngồi xuống, mới phát hiện không thấy Kim Bảo Huy.

“Ta, ta ở đây…” Giọng nói yếu ớt vọng từ dưới đống băng vỡ chồng chất.

Chu Trí Khâm và Thái Chiêu nhanh nhẹn đẩy hai khối băng lớn trên cùng, Kim Bảo Huy liền run run rẩy rẩy bò ra từ đống băng nát, khuôn mặt béo tắc nghẹn phát tím.

Thái Chiêu quay nhìn: “Thiên… Đại Cường, Đại Cường đâu? Ngươi còn sống không, nghe thì đáp lời!”

“Đây, ở đây… Ta còn sống!” Thiên Tuyết Thâm run rẩy lồm cồm bò ra từ một góc huyệt động.

Cùng lúc đó, Khởi Nùng cũng kéo Trần Phục Quang từ một góc huyệt động khác ra.

Ba người họ vừa mới nhìn thấy khối băng lớn sắc nhọn to lớn đầy trời rơi xuống liền trốn vào huyệt cạnh bên che chắn.

Hồ Thiên Vi và lão hầu câm chỉ bị rách chút y phục, nhìn có phần chật vật.

Tình hình Lam Điền Ngọc không tốt, ban nãy nửa người gã bị Bạch mao hống cắn vào trong miệng, vết thương dĩ nhiên không nhẹ. Phá ống tay áo và ống quần rách ra, đám người phát hiện xương cánh tay đã bị cắn đứt tới khuỷu, chỉ còn vài miếng da thịt treo trên cánh tay gãy; một chân thì bị tróc hết da thịt, lộ xương trắng hếu.

Chính Lam Điền Ngọc cũng trông thấy, gã cười khổ, dùng cái tay còn nguyên vẹn rút một cây chủy thủ bên hông chìa tới chỗ Mộ Thanh Yến: “Phiền, làm phiền Yến công tử.”

Mộ Thanh Yến xé miếng vải cho Lam Điền Ngọc cắn, dưới ánh mắt ngầm đồng ý của gã, dùng chủy thủ từ từ cắt bỏ da thịt trên cánh tay, rồi buộc chặt vết thương, kế tiếp lại xử lý vết thương chân, cũng may hành lý buộc trên lừa núi rơi xuống không bị băng vụn vùi lấp, còn tìm được y phục cả đám thay giặt, xé thành dây vải, đủ xử lý vết thương.

Xui xẻo nhất vẫn là Kim Bảo Huy, hai thị vệ còn sót lại của lão đã hoàn toàn không còn.

Một tên liên tục bị mấy khối băng lớn rơi xuống đầu xuống người, chết tốt, óc máu dính đầy đất, người kia hình như không đứng vững, sau khi lăn vào động bị hòn băng nghiêng nghiền nát, bọn Thái Chiêu đào mãi cũng chỉ đào được một chiếc giày, nghĩ rằng có lẽ người và tượng ngọc bích, đã rơi vào huyệt băng sâu không thấy đáy.

Điểm danh xong, mọi người giơ đuốc dò xét bốn bề, mới phát hiện sở dĩ trong hố băng tối đen là vì cửa hang trên đỉnh đầu đã bị đánh sập. Nói cách khác, bọn họ bị nhốt trong hầm băng.

Kim Bảo Huy lúc này khóc thành tiếng, giận gào mắng: “Không ra được rồi, chúng ta không ra được rồi! Tùy tùng của ta, thị vệ, tất cả đều chết cả rồi! Trời đánh giặc núi tuyết, đây là muốn vây chết chúng ta mà! Ta ta, ta không muốn chết ở đây…”

“Thì bớt đi nước đái ngựa thôi*!” Hồ Thiên Vi bị tiếng khóc của lão phát phiền, “Nô tài bên cạnh ngươi có ai tốt đâu, không phải vơ vét nuôi dưỡng ác thú, thì là giúp ngươi làm nhục thường dân, chết cũng đáng! Còn khóc tang lão tử róc ngươi đó!” (*? hông hiểu lắm)

Kim Bảo Huy đành thút tha thút thít ngậm miệng.

“Giờ phải làm sao đây? Chúng ta sẽ không thật sự bị kẹt chết ở chỗ này chứ.” Thiên Tuyết Thâm bắt đầu luống cuống.

Mặt Thái Chiêu đầy hoang mang: “Hẳn không đâu, lúc bé cô của ta từng tìm một ông mù đoán mệnh, bảo ta sẽ thoải thoải mái mái thọ hết chết già mà.”

“Giang hồ thuật sĩ cũng tin được à!” Nghe chuyện hoang đường, Thiên Tuyết Thâm suýt thì phát điên.

“Sao không tin, đó là ông mù đoán mệnh cao quý nhất chỗ trấn bọn ta đó, một lần còn tốn hai lượng bạc ấy.”

Bên kia, Chu Trí Khâm đầy áy náy với bạn thân: “Đông Phương hiền đệ, đều vì ta một lòng báo thù cho con, mới hại đệ lâm khốn cảnh thế này.”

Đông Phương Hiểu ngồi xếp bằng điều tức, khẽ mở mắt: “Đã là tình kết bái, nói gì mà hại không hại. Hôm nay nếu vì chuyện của ta, tất nhiên Chu đại ca cũng sẽ làm vậy.”

Thái Chiêu từ xa nhìn thấy, không khỏi tán thưởng: “Quả nhiên là hào kiệt lỗi lạc, sinh tử một lời, nghĩa vô phản cố.”

Mặt Mộ Thanh Yến tỉnh rụi: “Quá giả tạo.”

Thiên Tuyết Thâm ngoài cười trong không cười: “Lần này ta đồng ý với Yến công tử.”

Thái Chiêu hừ lạnh: “Hai người tà ma ngoại đạo các ngươi, chỉ khi nào tổn thương ta mới kết bè kết lũ.”

Mộ Thanh Yến: “Không phải là tổn hại cô, mà là sự thật. Giao tình huynh đệ mười mấy năm, lời nên nói cũng đã nói từ lâu, tâm ý tương thông lẫn nhau mới phải. Giờ này vẫn còn cần dùng lời để tỏ cõi lòng, là thấy giao tình thế nào.”

Thiên Tuyết Thâm: “Cho rằng không phải giao tình, hiển nhiên cũng không từng trải qua sinh tử khảo nghiệm.”

Thái Chiêu: “…Đại Cường, ngươi còn muốn sau khi rời hố băng ta thả ngươi xuống núi không?”

Thiên Tuyết Thâm lập tức đổi bộ mặt khác: “Ta cẩn thận nghĩ rồi, tiểu thuyết cũng có lý, gì mà nến không đốt không sáng, lý không nói không rõ, dầu anh em ruột, cũng nên nói rõ cõi lòng với nhau nha.”

Mộ Thanh Yến mỉm cười, cười khiển trách: “Sợ chưa.”

Lam Điền Ngọc ở bên cạnh nghe ba người họ đối đáp, không kiềm được nói: “Đã đến mức này, vậy mà các ngươi còn có tâm tình cười đùa.”

Thái Chiêu nói: “Cô của ta nói, có chết, cũng phải chết thật vui vẻ. Chả lẽ mặt ủ mày chau chửi ầm lên, chúng ta có đường ra hay sao?”

Mộ Thanh Yến mỉm cười: “Em gái ta nói rất đúng.”

Thiên Tuyết Thâm: “Vợ tương lai và anh vợ tương lai của ta nói rất đúng.”

Tuy Lam Điền Ngọc bị thương nặng trong người, cũng không nhịn được lộ ra ý cười.

Gã đương nhiên biết ba người này không phải quan hệ anh trai em gái vợ chồng sắp cưới, nhưng người ta đã bị nhốt cả vào hố băng vẫn còn kiên định diễn tiếp, gã ở kế bên xem cũng thấy thú vị.

“Các ngươi yên tâm, chúng ta có thể ra ngoài.” Gã chợt nói, rồi cất cao giọng lặp lại lần nữa.

Hồ Thiên Vi lập tức chạy tới, vẻ lo lắng: “Lão Lam, ngươi nói sao!? Chúng ta còn có thể ra ngoài à?”

Lam Điền Ngọc yếu ớt giải thích: “Các ngươi xé một miếng vải đến xem từng miệng huyệt động thử, phải chăng thấy có luồng khí lưu động?”

Đám người nghe theo, lao nhao làm theo, quả nhiên, phát hiện không chỉ ở một cửa hang sợi vải hơi bay bay.

Lam Điền Ngọc nói: “Loại hang động do sông băng ăn mòn hình thành này, có chỗ là đường cụt, có chỗ có thể thông ra ngoài. Lúc đầu ta cũng không xác định, nhưng mới vừa rồi hai con súc sinh lông trắng sau khi xông vào hang động không còn thấy tăm hơi, lại khiến ta chắc chắn có đường thông ra ngoài.”

Kim Bảo Huy giật mình: “Nghe ngươi nói, ta cũng nhớ ra. Bạch mao hống không sống dưới mặt đất, mà lại cần gió tuyết cây mưa, nhận ánh mặt trăng mặt trời mà lớn.”

Lam Điền Ngọc gật đầu: “Cho nên, ắt Bạch mao hống biết đường ra ngoài. Chờ một lát, chúng ta theo đường hang động hai con súc sinh tìm ra, là có thể đi ra.”

Hồ Thiên Vi hớn hở mặt mày: “Hay nhất là, hai con súc sinh kia thân mình to lớn, chỉ cần hang động hai chúng nó có thể chui vào, chúng ta cũng có thể. Lão Lam vất vả rồi, lát nữa để ta cõng ngươi đi.”

Tại vùng sông băng dưới lòng đất hiểm ác này, hiển nhiên Lam Điền Ngọc có tác dụng cực lớn.

Chu Trí Khâm khinh bỉ ngó Hồ Thiên Vi, hừ nhẹ.

Lúc đầu Hồ Thiên Vi lập tức muốn di chuyển, nhưng Lam Điền Ngọc đề nghị mọi người nghỉ sơ một chút, tốt nhất tránh xa tụi Bạch mao hống mới vừa mới trốn vào hang động một chút, lỡ đụng nhau trong huyệt động, đến lúc đó ngõ hẹp gặp nhau, không phân thắng bại.

Cả đám đều cảm giác đúng là thế.

Thế là tất cả mở túi đồ, hoặc xếp bằng điều khí, băng bó vết thương, hoặc gặm tí lương khô, uống đôi ngụm rượu ủ ấm người, tìm trong hành lý trên lưng lưà núi ít thứ quan trọng đem theo người, còn có sức hành động thuận tiện khi vào băng động.

Đã có hy vọng ra ngoài, bầu không khí trong hố băng hòa thuận đi rất nhiều, không hoàn mỹ là bởi mấy con chuột lớn lông trắng thi thoảng xông thẳng tới từ mấy lỗ huyệt.

Đám người phát hiện tụi chuột trắng này lớn hơn chuột thường, cặp mắt đỏ thẫm linh động, lóe lên sắc hiểm độc, bộ răng nhọn dày đặc nho nhỏ khiến người đâm sợ. Hồ Thiên Vi Chu Trí Khâm mỗi người một cước, giẫm chết mười mấy con một lúc.

Kim Bảo Huy lại hình như rất thích tụi chuột trắng, rất tiếc hận: “Đáng tiếc giờ không đúng lúc, nếu không ắt ta phải đem vài con về nuôi xem sao. Chậc chậc, xem mớ răng kìa, quả nhiên là phải đào hang trong sông băng vạn năm, còn sắc hơn đao kiếm bình thường luôn.”

Nghỉ ngơi một lát xong, đám người ăn uống no đủ, tinh thần sảng khoái, đến Đông Phương Hiểu cũng có thể khôi phục bảy tám phần.

Hồ Thiên Vi ân cần cõng Lam Điền Ngọc, Khởi Nùng dịu dàng đỡ Trần Phục Quang, Chu Trí Khâm chăm sóc Đông Phương Hiểu, Kim Bảo Huy đành ủ ủ rũ rũ rúc sau hai người Mộ Thái, mong hai đứa có thể chiếu cố mình. Vừa định lên đường, lại thấy mười mấy con chuột trắng bốn phương tám hướng trong động băng xông tới.

Hồ Thiên Vi nhíu mày: “Sao vẫn không dứt, đừng để ý tới bọn chúng, chúng ta cứ đi đã.”

“Từ từ.” Mộ Thanh Yến đột nhiên nói, “Mọi người có nghe có tiếng gì đang hoạt động trong lớp băng không.”

Hồ Thiên Vi bực bội: “Ngươi đừng nghi thần nghi quỷ nữa, nào có tiếng gì, không có không có, mau lên đường…”

“Đợi một chút.” Chu Trí Trăng tập trung nghe ngóng, “Ta cũng nghe thấy.”

Đấy là một tiếng động từ từ trầm thấp, hơi giống lúc vào đông đùa nhau lấy lưỡi đao phớt qua lòng bàn chân, lại giống tiếng cá chép bơi sượt trong băng, tê tê, sườn sượt, ngột ngạt mà chứa nỗi sợ vô hình.

Mộ Thanh Yến nhìn đám chuột lông trắng tán loạn trên mặt đất, “Mọi người có từng nghe câu ‘rắn chuột một ổ’ chưa?”

Đám người khẽ giật mình, không biết dụng ý của hắn.

Mộ Thanh Yến lẩm bẩm: “Vì sao nói rắn chuột một ổ chứ. Là vì dù loài rắn thích ở trong hang, nhưng nó vẫn luôn không tự mình đào hang mà chuột sẽ đào. Thế nên loài rắn rất thích tìm chỗ ở của đám chuột, vừa có hang, vừa có thể dùng chuột làm thức ăn, nhất cử lưỡng tiện.”

“Van ngươi, đừng đừng đừng nói nữa!” răng Kim Bảo Huy lập cập, “Ta thấy ớn lạnh cả người…”

Lời còn chưa dứt, phịch, một lỗ hang hơi nhỏ bị phá rất mạnh, một cái đầu rắn vô cùng to lớn ngang nhiên chui ra. Vảy của nó như từng miếng băng mỏng xếp thành, miệng rộng gần hai trượng, thân bảy tám người ôm. Bởi nó chỉ lộ ra nửa người, không biết đến cùng dài bao nhiêu.

Loài người đứng trước nó, hết sức nhỏ bé yếu đuối.

Lúc này, nó mở to một đôi mắt sắc xanh hung tợn đầy máu lạnh, dựng thẳng thân mình cao bốn năm tầng lầu, chằm chằm nhìn đám người, xì xì phun lưỡi đỏ tươi như ác ma.

Hồ Thiên Vi cũng choáng váng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng: “Này, này là thứ súc sinh khỉ gió gì…” y không dám tiếp tục nói hùng hồn gì mà ‘thần vật khác thường trời giáng xuống’ nữa.

Cả đám chưa động, con rắn khổng lồ vảy trắng đã động trước – mang theo thế gió lẫm lẫm, trong hơi thở đầy mùi tanh hôi nồng nặng, đầu rắn tơ lớn đập đến chỗ cả đám, đánh ầm vỡ vụn lớp băng và lớp tường băng kế đó.

Cả đám kinh hoàng ra sức lộn nhào bốn phía, bị khối băng vỡ đập đau điếng, hố băng lại chấn động cực mạnh lần nữa, Khởi Nùng ôm Trần Phục Quang lăn vào một hốc nhỏ tránh, Thiên Tuyết Thâm bị luồng gió sắc nhọn thổi quét vào một miệng hố khác.

Thái Chiêu nghĩ y ở bên trong tránh một chút cũng tốt.

“Không có cách nào khác, ra tay đi!” Chu Trí Khâm rút kiếm, Đông Phương Hiểu cũng đáp lời.

Hồ Thiên Vi rút bút Phán quan từ bên hông, nhếch miệng cười nói: “Mọi người đừng sợ, lợi hại hơn nữa cũng chỉ là súc sinh, mọi người cùng ra sức, lát nữa thân rắn cả đám chia đều!” Dẫu gã không rành việc bằng Kim Bảo Huy, song cũng thấy rõ ràng con rắn này hiếm có quý báu lạ thường.

Ống tay áo của Mộ Thanh Yến phồng lên, dồn đủ khí kình, hiển nhiên cũng quyết định ra tay.

Chu Trí Khâm hô to: “Đông Phương hiền đệ, đệ ở chính giữa thu hút chú ý của nó, chúng ta tấn công từ bên cạnh.”

Đông Phương Hiểu cao giọng đáp.

Hồ Thiên Vi trợn mắt liếc Chu Trí Khâm, biết ông cố ý chiếu cố nghĩa đệ, với khinh công của Đông Phương Hiểu, chỉ cần luôn cách đầu rắn bốn năm trượng sẽ không sợ rơi vào miệng rắn. Nếu nó dám thè lưỡi cuốn người, Đông Phương Hiểu còn có thể thừa cơ chặt đứt lưỡi nó.

Đổi lại bọn họ công kích bên mình nó, một khi rắn bị đau, lập tức chuyển đầu, bọn họ né không kịp sẽ rơi vào nguy hiểm.

Không thấy ai dị nghị, Đông Phương Hiểu liền ném mấy khối băng liên tục về phía đầu rắn, lúc này đầu rắn đánh tới chỗ ông.

Năm xưa khinh công Thanh Phong quán trên giang hồ cũng xếp hạng có một không hai, chỉ thấy Đông Phương Hiểu di chuyển qua lại giữa không trung tường băng, tư thế tiêu sái nhẹ nhàng, đầu rắn liên tục mấy lần đập trật, ngoài việc đánh vỡ vụn tường băng khắp nơi, đến góc áo của Đông Phương Hiểu còn chưa chạm đến.

Chu Trí Khâm, Hồ Thiên Vi, Mộ Thanh Yến, ba người tự quyết điểm yếu trên thân rắn cho mình, chuẩn bị tấn công cùng lúc.

Thái Chiêu ở dưới che chắn Kim Bảo Huy, tay kia nắm chặt xích bạc.

Con rắn khổng lồ vảy trắng tấn công mấy lần đều vồ hụt, hơi khựng người như tập hợp sức lực, lại nhào đến Đông Phương Hiểu lần nữa từ từ há to cái miệng lớn.

Chẳng biết tại sao, trong đầu Thái Chiêu chợt xuất hiện hình ảnh xác chết đông cứng khi còn vẻ mặt còn lộ rõ nỗi hoảng sợ khó tin, cô cảm thấy một luồng hơi lạnh bò dọc sống lưng.

“Tránh miệng của nó! Đừng hướng vào miệng của nó!” Giọng cô hô to.

Song đã chậm.

Cái miệng rắn như có thể nuốt cả con tuấn mã chậm rãi mở ra, lộ hai chiếc răng nanh cao bằng người, xung quanh chi chít răng nhỏ, rồi chợt phà một luồng khí tựa như băng hàn đến từ U Minh địa phủ đến Đông Phương Hiểu, ngay cả Thái Chiêu trên mặt đất và bọn Mộ Thanh Yến bên cạnh còn cảm thấy một trận rét lạnh thấu xương.

Đông Phương Hiểu bị dính hơi thở rắn vừa vặn phun, người đông cứng, bộp một tiếng rơi thẳng xuống. Cả đám nghe thấy tiếng vỡ cụt lủn, như trẻ ngoan đập vỡ nghiên mực, tỳ nữ đụng rớt bình hoa.

Đợi khí lạnh màu trắng tan đi, mọi người mới biết Đông Phương Hiểu đã bị đông cứng thành khối băng thi, rơi từ trên cao xuống, trực tiếp gãy thành bốn năm khối, gãy ngang người thành hai khúc, đoạn trên dưới lại gãy thành hai ba khối, chỗ miệng gãy còn có máu thịt và xương tủy đông cứng thành.

Chu Trí Khâm đỏ cả hai mắt, không để ý an nguy nhào tới, ôm khối xác của Đông Phương Hiểu gào khóc: “Là ta hại đệ, là ta hại đệ…”

Tất cả những người còn lại đều sợ ngây người.

Thái Chiêu cũng thế.

Cô có nằm mơ cũng chẳng ngờ, người đầu tiên trong đám bị chết lại là Đông Phương Hiểu.

“Đây là rắn băng tinh khổng lồ mắt xanh, phi thăng không thành trở lại mặt đất thành rắn băng tinh khổng lồ mắt xanh!” Kim Bảo Huy chợt hô to, mắt tỏa ánh si mê, “Ta cứ nghĩ nó là chuyện xưa bịa đặt, nào ngờ là thật cơ!”

Ngay lúc này, Thiên Tuyết Thâm lảo đảo chạy ra từ một hốc, như vừa mới bị chấn động choáng váng giờ mới tỉnh, không ngừng xoa đầu.

Thái Chiêu hét to như bị điên: “Mau quay lại! Ngươi mau quay lại! Đừng đi ra đừng đi ra!”

Thiên Tuyết Thâm nhìn theo tiếng động, mặt đầy hoang mang mờ mịt.

Con rắn lớn rất nhanh chú ý đến Thiên Tuyết Thâm khựng lại ở giữa, cúi đầu há mồm phun một cái.

“A!” Thái Chiêu hét thảm.

Cô trơ mắt nhìn Thiên Tuyết Thâm cũng bị hơi lạnh băng của con rắn phun trúng, trong khoảnh khắc đông lạnh thành một cái xác cứng ngắc, rồi bị đầu rắn đập mạnh, thi thể vỡ vụn khắp nơi như khối băng, hộp sọ đông thành khối cầu bằng băng lăn đến trước cô, như vẫn còn thần sắc.

Động tĩnh kịch liệt lần này, lại chấn động đến hố băng.

Đất rung mạnh, băng vụn từ đỉnh đua nhau rơi xuống.

Mộ Thanh Yến kéo cô gái tránh vào một hang khá lớn, Kim Bảo Huy đuổi sát theo một bên.

Bình luận

Truyện đang đọc