GIANG HỒ DẠ VŨ THẬP NIÊN ĐĂNG

răm sông không đổ về một biển*. thượng.

(*) 殊途不同归: thù đồ bất đồng quy con đường đi khác nhau không về cùng một điểm

“Công tử chớ nóng lòng, không thể hành động thiếu suy nghĩ.” Vừa đến khách đi3m Bàng Hùng Tín hạ giọng nói.

Tống Úc Chi đi tới đi lui trong phòng, nôn nóng bất an hiếm có, “Là con sơ sót, không nên chỉ bằng gặp mấy lần đã kết luận Chiêu Chiêu chướng mắt Chu Ngọc Kỳ. Con thật không nghĩ, với tính của Chiêu Chiêu, nếu đã không thích Chu Ngọc Kỳ chỗ nào thì sao hôn sự này vẫn kéo tới bây giờ? Con nên viết thư bảo cha đi Lạc Anh cốc cầu hôn…”

“Môn chủ giờ đang nghĩ đến đề nghị Thích Tông chủ từ hôn thế nào đây, còn mấy chuyện phá phách mà Nhị ca ngài gây ra nữa, nên hôm nay mới phái ta đến tế điện cả nhà Thường đại hiệp thay. Chuyện hôn nhân sự đầu còn chưa lui sao kết được chuyện thứ hai chứ, Úc Chi khoan hãy loạn tơ lòng.” Bàng Hùng Tín bưng khăn nóng tới, một vẻ đầy vú em.

“Lúc vừa từ U Minh hoàng đạo về con nên từ hôn luôn.” Tống Úc Chi ảo não ngồi xuống, “Hầy, hôm nay nhìn Chu Ngọc Kỳ dịu dàng quan tâm đ ến Chiêu Chiêu hơn xa ta, Chiêu Chiêu gặp hắn cũng rất vui vẻ. Quân tử tác thành êm đẹp cho người, xem ra con nên bỏ suy nghĩ đi thôi.”

“Cũng đừng nha công tử.” Bàng Hùng Tín vội nói, “Cô bé Thích Lăng Ba kia hung dữ thật luôn, hôm đó ta không chịu lộ hành tung của công tử, cô ấy còn chỉ mũi người của ta mắng một trận. Mai này nếu cô ta thật sự thành phu nhân của công tử thì ta không dám tiếp tục hầu cạnh Tam công tử đâu.” — lúc ấy Thích Lăng Ba rõ là xem ông như người làm của nhà họ Tống, chứ không biết thật ra ông là con dòng thứ của họ hàng gia tộc Tống gia, từ nhỏ cha mẹ mất sớm mới vào Quảng Thiên Môn, không khác gì người nhà họ Tống.

“Phiền chú Lục rồi, từ nhỏ Lăng Ba đã vô lễ phách lối vậy rồi.” Tống Úc Chi thấp giọng.

Bàng Hùng Tín khoát tay: “Ta không sao, nhưng nếu cậu cưới người vợ như thế thì nửa đời sau làm sao đây? Vẫn là Tiểu Thái cô nương tốt, vừa ôn hòa vừa thích cười, cậu xem hai nha hoàn bên cạnh cô bé kìa, dáng điệu người nào người nấy cũng lớn lối, không có chủ nhân hiền lành nhân hậu thì sao nuôi ra tỳ nữ thế này.”

Nghĩ đến Phù Dung Phỉ Thúy mãi chạm vào nỗi đau của Thái Chiêu, Tống Úc Chi bất giác lộ ra ý cười: “Chiêu Chiêu chỉ là tốt tính, nhưng cũng không lỏng lẻo coi quản thuộc hạ, cô ấy quản Xuân Linh tiểu trúc rất tốt.”

“Ai nói không phải chứ.” Bàng Hùng Tín thở dài, “Mà công tử này, Lục thúc nói cậu một câu tri kỷ nhé, đồ tốt ai ai cũng thấy, người người đều muốn, nếu ngài lui một bước, sẽ có người muốn tiến một bước đấy.”

Câu này chạm đến trong tâm khảm Tống Úc Chi, xem như mình tình nguyện nhượng bộ, tên Mộ Thanh Yến tất nhiên cắn chết không thả.

Bàng Hùng Tín lại nói: “Công tử nghĩ xem, xét về tiểu cô nương xuất thân danh môn diện mạo tương xứng trạc tuổi như ngài, thiên hạ tổng cộng được mấy người chứ. Úc Chi là nhân vật số một thiên hạ, chả lẽ không cưới phu nhân đệ nhất đẳng, mà chịu thiệt kém hơn một bậc sao.”

Tống Úc Chi ngẩn người nhìn ánh đèn: “Đối phó với Mộ Thanh Yến con không sợ, dẫu gì cách trở giữa hắn và Chiêu Chiêu là vô số, nhưng Chu Ngọc Kỳ… dù sao hắn cũng là đệ tử Bắc Thần, con tuyệt đối không thể gây bất lợi cho hắn, trong tối cũng không được.”

Y không phải không biết giữa Chu Ngọc Kỳ và Mẫn Tâm Nhu có chỗ mập mờ, nhưng ra tay từ điểm xấu của người khác thực sự trái với tính tình cao ngạo tự bé của y.

Ai ngờ Bàng Hùng Tín lại cười rộ: “Công tử nghĩ vậy là được rồi! Thật ra bây giờ cách tốt nhất của công tử, chính là không làm gì cả.”

Tống Úc Chi thông minh cỡ nào, chỉ cần nửa câu ngắn ngủi y đã nghe ra ý nghĩa ẩn chứa, “Ý Lục thúc là, con không động tay, để Mộ Thanh Yến làm đi.”

Bàng Hùng Tín vuốt râu gật đầu: “Chính là ý này. Hôm nay nhìn dáng vẻ Chu thiếu trang chủ và Chiêu Chiêu cô nương bên nhau, không chỉ riêng công tử thấy không thoải mái, vị Giáo chủ Ma giáo kia lẽ nào sẽ nhịn được? Cho nên công tử không cần phải làm gì cả, chờ cho Giáo chủ Ma giáo kia xử lý Chu thiếu trang chủ là được rồi.”

Con ngươi Tống Úc Chi càng sâu.

Bàng Hùng Tín lại nói: “Không chỉ thế, dù sao thì Tiểu Thái cô nương và Chu Ngọc Kỳ cũng đính hôn từ nhỏ, lại hòa hợp ở chung, nếu họ Mộ kia thật sự chỉnh đốn Chu Ngọc Kỳ, phá hỏng mối hôn sự này thì bất kể kết quả thế nào, tất nhiên Thái Chiêu sẽ rất căm hận hắn, đến chừng đó công tử sẽ có thể ngư ông đắc lợi.”

“Không được.” Tống Úc Chi nghiêm sắc mặt, “Con và Chu Ngọc Kỳ cùng là Bắc Thần Lục phái, không biết thì thôi, nếu đã biết Mộ Thanh Yến hãm hại Chu Ngọc Kỳ, ta không thể ngồi nhìn.”

Bàng Hùng Tín cười ha hả, hạ giọng: “Công tử suy nghĩ nhiều rồi, Giáo chủ Ma giáo kia thấu suốt hơn công tử nhiều, nếu trong lòng hắn có ý với Tiểu Thái cô nương vậy tuyệt đối sẽ không hại Chu Ngọc Kỳ, nếu không Tiểu Thái cô nương từ bỏ ý đồ sao? Ta cho là, tên Giáo chủ Ma giáo sẽ đi một con đường khác, bỉ ổi hơn chút, tỉ như Mẫn cô nương Bội Quỳnh sơn trang kia…” Ông đã đến Bội Quỳnh sơn trang mấy lần, cũng đã gặp Mẫn Tâm Nhu.

“Hủy đi danh dự một cô nương há là chuyện chúng ta có thể làm sao!” Ánh mắt Tống Úc Chi mát lạnh, không chút thỏa hiệp.

Bàng Hùng Tín liên tục thở dài: “Hầy, Môn chủ nói không sai, lúc trước bảo cậu lên núi Cửu Lãi sớm quá, được Thích Tông chủ nuôi thật không biết linh động. Mẫn cô nương hiện giờ không biết đang ở đâu, với cái tính nết của yêu nghiệt Ma giáo kia, có nhịn được đến khi bắt người đến rồi mới phát động không?”

“Ta đánh giá, ý tưởng tồi tệ này cuối cùng sẽ hướng tới chỗ nào đó trong thanh lâu rồi. Danh dự của hoa khôi thanh lâu cũng không cần công tử quan tâm nhỉ, huống chi còn có thể đo định lực của Chu thiếu trang chủ, tránh Tiểu Thái cô nương gả không đúng người.”

Ánh mắt Tống Úc Chi có phần diệu vợi.



“Thanh lâu lớn nhất sang nhất thành Vũ An là ở đâu? Có hoa khôi không.”

Dưới ánh nến trong trẻo, Mộ Thanh Yến đẹp trai lộng lẫy, mắt trong sáng chói, nhưng Du Quan Nguyệt và Thượng Quan Hạo Nam không kìm được co rúm lại.

“Tìm người tướng mạo yêu kiều nhất thủ đoạn tốt nhất đến, chúng ta dàn một cảnh cho họ Chu nào.” Mộ Thanh Yến hơi kéo môi mỏng đỏ nhạt, ý cười âm u khó lường.

“Giáo chủ tuyệt đối không thể nha.”

Thượng Quan Hạo Nam khinh bỉ trừng mắt nhìn Du Quan Nguyệt trốn ra phía sau mình, trung dũng đầy bụng tiến lên can gián, “Tiểu Thái cô nương và họ Chu kia từ nhỏ đính hôn tình cảm không cạn, xem như đạo hạnh họ Chu nông cạn, không thể giữ gìn, thì sau đó Tiểu Thái cô nương biết được chắc chắn sẽ ghét Giáo chủ ngài đó.”

Du Quan Nguyệt rối rít phụ họa: “Đúng đó đúng đó, cục diện dưới mắt đã tạo thế chân vạc, hai phe nào ra tay trước thì phe thứ ba sẽ có thể ngư ông đắc lợi. Giáo chủ, nhỏ không nhịn thì mưu lớn sẽ bị loạn đó!”

“Tốt nhất vẫn nên để Tống Úc Chi ra tay trước, chúng ta còn có thể đổ dầu vô lửa một phen, chỗ Tiểu Nguyệt Lượng ấy có ‘Mê tâm tán’ ‘Hải Đường xuân’ gì đó. Chờ chuyện thành công, ta lại đi vạch trần, tất nhiên Tiểu Thái cô nương sẽ ghét Tống Úc Chi tận cùng luôn.”

“Đúng đúng đúng! Trơ mắt nhìn xem Tiểu Thái cô nương với hôn phu thân thiết nhiệt tình, không chừng Tống Úc Chi hận đầy bụng đấy.”

“Im miệng hết cho ta!” Mộ Thanh Yến vỗ bàn, Thượng Quan Hạo Nam Du Quan Nguyệt nín bặt.

Mộ Thanh Yến bị dáng vẻ Thái Chiêu với Chu Ngọc Kỳ khanh khanh ta ta lúc ban ngày giận muốn bật ngửa, giờ nhớ đến còn tức đầy bụng, chỉ muốn nửa đêm giết qua, bẻ tên chíp hôi họ Chu gãy cổ răng rắc mới hả.

“Mấy người nói ta không nghĩ tới sao?” Hắn lạnh lùng nói, “Chờ Tống Úc Chi động thủ, hừ, cái đồ ngụy quân tử giả nhân giả nghĩa đó chờ ta ra tay trước thì có! Ta và hắn đều không rục rịch, rồi thì sao, chờ xem Chiêu Chiêu với Chu Ngọc Kỳ thành thân động phòng sinh con đẻ cái ư?”

“Nhưng Giáo chủ à, nếu ngài ra tay trước, nhất định Tiểu Thái cô nương sẽ cực căm hận ngài, sao không để cổ cực kỳ căm hận Tống Úc Chi đi?” Du Quan Nguyệt thật sự muốn nhỏ lệ vì lòng son dạ sắt của chính mình.

Ai ngờ Mộ Thanh Yến hỏi lại: “Sao ta phải để Chiêu Chiêu căm hận Tống Úc Chi cực kỳ hả?”

Thượng Quan Hạo Nam ngây ra.

“Nếu Chiêu Chiêu thích ta thì hay nhất, nếu không thể, ta thà nàng ấy cực kỳ thù hận ta, cả đời cũng không quên được ta. Tống Úc Chi kia là cái thá gì, ráng hết cỡ trong ký ức cả đời Chiêu Chiêu cũng chỉ là người qua đường Giáp, nhớ cũng không xứng được nhớ, còn muốn chiếm chỗ à?!” Mộ Thanh Yến mắt đầy hung ác, ánh mắt ảm đạm lạnh thấu xương, khí thế hùng hổ.

Thượng Quan Hạo Nam hiểu luôn, “Giáo chủ nói rất đúng, mấy cô gái có khi quái lạ lắm, yêu hận bất hòa có thể còn nhớ cả một đời, hơn là tình thâm duyên cạn ấy.”

Du Quan Nguyệt thật ra vẫn chưa hiểu lắm, nhưng không trở ngại chuyện y biểu lộ lòng thành: “Giáo chủ cao minh, Giáo chủ nói đúng lắm.”

Mộ Thanh Yến thoáng bớt hung tợn đi.

“Thế nhưng…” Thượng Quan Hạo Nam, “Chả lẽ chúng ta thật sự phải dùng cái cách thanh lâu kia à? Tôi thấy Tiểu Thái cô nương sẽ không vui đâu, có cách nào tốt hơn chút không.”

Du Quan Nguyệt sờ sờ túi thuốc mình, cũng nói: “Nếu muốn dùng thuốc, thật ra chưa nói chuyện Chu Ngọc Kỳ giữ mình được hay không, nói không chừng Chiêu Chiêu cô nương còn cảm thấy hắn đáng thương bị ám toán nữa.”

Mộ Thanh Yến đầy bực bội, “Để ta xem xét lần nữa.”

Hắn ngẩng đầu nhìn xà nhà, “Trước tiên, về nhân phẩm, Chu Ngọc Kỳ không có lỗi gì lớn. Tâm tư Chiêu Chiêu cực kỳ sắc bén, nếu nhân phẩm Chu Ngọc Kỳ có tì vết, tất nhiên nàng ấy sẽ không khoan dung cho hôn ước này, cũng như không khoan dung cho thân phận không rõ lúc trước của ta…”

Thượng Quan Hạo Nam nghĩ thầm, chỉ xem vị tiểu cô nương bị Giáo chủ đại nhân ngài che mắt lâu vậy, là biết ánh mắt cô ấy chẳng ra sao cả rồi.

Ánh mắt Mộ Thanh Yến xa xăm, khóe miệng nở nụ cười mỉm, “Chiêu Chiêu nhìn người xưa nay không nhìn môn phái hay xuất thân, chỉ xem tâm tính làm người. Nếu không thì Tống Úc Chi tiếng tăm lớn mà dáng vẻ tu vi cũng không đáng ngại, song thủy chung Chiêu Chiêu vẫn hờ hững với hắn, là vì nhìn ra Tống Úc Chi quá tính toán, không thành tâm.”

Du Quan Nguyệt nói thầm trong lòng, chứ không phải là vì Tống Úc Chi có hôn ước trong người, Thái Chiêu để ý tránh né sao.

“Thứ hai, Chiêu Chiêu cũng chưa có bao nhiêu tình nghĩa thâm hậu với Chu Ngọc Kỳ, còn thường xuyên bất mãn Chu Ngọc Kỳ quá thân mật với cô Mẫn biểu muội kia của hắn.” Mộ Thanh Yến nhíu mi tâm, “Nhưng đã có Mẫn biểu muội, sao Chu Ngọc Kỳ còn quan tâm Chiêu Chiêu thế chứ.”

“Hay là họ Chu muốn lớn nhỏ ăn sạch?” Thượng Quan Hạo Nam bật thốt.

Du Quan Nguyệt lập tức chửi bới: “Cho hắn xuân thu đại mông đi! Tiểu Thái cô nương không xé sống hắn!”

Thượng Quan Hạo Nam nói: “Cũng khó nói vô cùng, nói không chừng muốn ăn cá trước, rồi từ từ nuốt tay gấu đây.”

“Chiêu Chiêu cô nương không phải cá, cô ấy biết đi biết cử động. Nếu họ Chu dám đứng núi này trông núi nọ, xem như Chiêu Chiêu có gả qua cũng sẽ trở mặt!” Du Quan Nguyệt nói.

Mộ Thanh Yến nghe câu ‘Gả qua cũng sẽ trở mặt’ sáng rực mắt, nhưng nghĩ tới cảnh Thái Chiêu khoác lụa đỏ bái đường với kẻ khác, hắn hận không thể lập tức biến hỉ đường thành linh đường.

Thấy sắc mặt lãnh đạo biến ảo trong chốc lát, thoắt cái vui vẻ, thoắt cái độc ác, Thượng Quan Hạo Nam và Du Quan Nguyệt không dám há mồm.

Nhịn đỗi lâu, hai người cùng thăm dò: “Đến cùng nên làm thế nào, mong Giáo chủ giao phó.”

Mộ Thanh Yến suy nghĩ: “Thanh lâu để đó đã, hoa khôi cũng khoan hẵng tìm. Chuyện nhân duyên, vẫn nên đánh vào tư tưởng mới là thượng sách. Ngày mai có phải trong thành Vũ An có hợp chợ không?”

Du Quan Nguyệt gật đầu như giã tỏi.

“Hay lắm, vậy chúng ta cứ bố trí như thế này một phen.”

Bình luận

Truyện đang đọc