GIANG HỒ DẠ VŨ THẬP NIÊN ĐĂNG

Lạc trong hố băng. Thượng

Mộ Thanh Yến nghe thấy tiếng cô gái kinh hô, cách đất còn hai ba trượng liền tiện tay thả Thiên Tuyết Thâm, chân trái điểm trên vách băng, tay áo dài mở rộng như dơi bay mây trôi, lập tức bay vọt đến cạnh Thái Chiêu kéo nàng vào lòng, răng Thái Chiêu đánh lập cập, cố tự trấn định.

Trong lúc này cả đám đều đã rơi xuống đất, bắt đầu dò xét tình hình xung quanh.

Đây là một hố băng cực lớn, đáy là hình tròn bất quy tắc, rộng chừng năm sáu mươi trượng, khắp nơi đều là cửa hang do sông băng ăn mòn ra, trên đỉnh là mặt băng mà họ vừa rơi xuống, cách mặt đất chừng bảy tám chục trượng, vỡ một miệng lớn- nhìn từ dưới lên giống như miệng giếng, kích cỡ tương đương toàn bộ hố băng, như một chiếc vò to trống rỗng mà bọn họ vừa vặn rơi vào bụng vò.

Đáng sợ nhất là vách tường băng bốn bề nhốt chặt rất nhiều thi thể hình dạng rất thê thảm.

Xuyên qua lớp băng hơi mờ, cả đám nhìn thấy rõ ràng nét mặt mấy thi thể đông cứng xanh tím này méo mó vì chết đói, kiệt sức không cam lòng mà chết, bị hàn độc xâm nhập cơ thể đau đớn, còn có vài cái xác tuyệt vọng tự vận vì lạc đường, đều được lớp băng lạnh vạn năm bảo trì sinh động như thật, muốn rợn tóc gáy.

Răng Thái Chiêu lập cập: “Đây, đây đều là khách giang hồ chết trên núi sao.” Cô chỉ vào binh khí cạnh xác băng.

Sắc mắt Mộ Thanh Yến sâu thẩm, giọng tỉnh táo: “Ngọn núi tuyết này rất rõ phân biệt, có nhiều chỗ cung cấp được cho người săn hái nuôi sống gia đình qua ngày, song nhiều chỗ lại là cấm địa nghiêm ngặt không thể xâm phạm, những cái xác này đã bước vào nơi không nên vào.”

Thái Chiêu sợ hãi: “Hiện giờ chúng ta đang lọt vào cấm địa ư?”

Mộ Thanh Yến không nói.

Thái Chiêu đang định nói tiếp, chợt ánh mắt vượt qua vai hắn, nhìn thẳng ra xa xa vừa sợ vừa hoang mang, “… Người này, lúc chết còn sống.”

Nghe thật kỳ quái, Mộ Thanh Yến quay lại nhìn, thấy chỗ góc đông nam vách tường băng có một cái xác chết trong tư thế ngồi, hai tay cầm một que gỗ xuyên lạp xưởng nướng, một bên quai hàm gồ lên, hiển nhiên là đang ăn.

Nhưng nét mặt y lại hết sức kinh ngạc, cặp mắt trợn tròn, như vừa gặp thứ gì cực kỳ khủng bố, sau đó toàn bộ bị ngưng lại trong tích tắc.

Nét mặt Mộ Thanh Yến càng thêm nghiêm trọng, siết tay nhỏ cô gái đến đau nhói.

Đám người đã tạm ổn định kinh động, Chu Trí Khâm đẩy Kim Bảo Huy xuống đất, giận dữ mắng to: “Hồ Thiên Vi đồ tham tài tiểu nhân thất đức, Lam Điền Ngọc đã nói không thể di chuyển tượng thần ngươi còn chấp mê bất ngộ, giờ hại chúng ta rơi cả vào hố sâu trăm trượng này, đều là sai lầm của ngươi!”

Hồ Thiên Vi lạnh lùng nói: “Ta cao hứng muốn dời tượng thần thì dời, không ai được xen vào!”

Đông Phương Hiểu cũng nổi giận: “Lệnh sư Thiên Cơ trưởng lão dẫu sao cũng là kiêu hùng một thế, năm đó uy chấn thiên hạ, nanh vuốt thủ hạ đâu chỉ hàng trăm ngàn, chỉ là một cái tượng thần ngọc bích sao lại khiến ngươi u mê thành như vậy!”

Mộ Thanh Yến cười lạnh: “Hai vị tiền bối đừng thấy vị Hồ công tử này y phục lộng lẫy, chỉ e giả xưng là trang hảo hán, cuộc sống cũng không dễ dàng. Năm đó Đoạn Cửu Tu vừa chết, một chi bọn chúng liền thành chó hoang gãy lưng, không phải chết dưới Cách sát lệnh của Thái nữ hiệp thì là trốn vào núi sâu cốc lạnh, hoang mang khiếp sợ cả ngày. Về sau bọn chúng thấy Nhiếp Hằng Thành đã chết, lại tính chạy về Ma giáo khuấy mưa gió.”

“Ai ngờ Nhiếp Cát bên ngoài thì đấu không thành, song nội đấu lại rất thạo, thêm nữa năm đó Đoạn Cửu Tu gây thù hằn quá nhiều, tam hạ ngũ khứ nhị* tiện thể loại bỏ toàn bộ một chi Thiên Cơ khỏi Ma giáo. Không được nhìn nhận bởi chính đạo quần hùng, lại bị Ma giáo xa lánh, mấy năm gần đây chắc vị Hồ công tử này trốn đông trốn tây, làm gì được hưởng thụ phô trương như trước nữa.”

(*) hình dung làm việc dứt khoát nhanh nhẹn

Lời thật sự cay nghiệt vô cùng, mặt Hồ Thiên Vi biến xanh biến đỏ, vừa xấu hổ vừa oán độc.

Đông Phương Hiểu giật mình: “Ta nói này. Lúc xưa có nghe Nhiếp Thông Quách đẩy một yêu nữ Ma giáo lên ngôi vị trưởng lão, vậy rõ ràng đã có quá nhiều chỗ trưởng lão bỏ trống, nên gã mới khăng khăng để yêu nữ kia kế vị Thiên Cơ trưởng lão, thì ra là thế. Quả nhiên vườn không nhà trống, người đi trà lạnh…”

Hồ Thiên Vi nổi giận gầm lên, một bóng người lao thẳng tới Đông Phương Hiểu, Chu Trí Khâm giơ kiếm lên bảo vệ bạn thân, chỉ nghe một tiếng ‘cheng’ kim khí tấn công, hai người cùng dội ra mấy bước.

Đám người lúc này mới thấy rõ, chẳng biết từ bao giờ trong tay Hồ Thiên Vi đã cầm một đôi bút phát quan bằng thiếc u ám.

Chu Trí Khâm chấn trường kiếm trước người, mũi kiếm còn rung động. Ông ngang nhiên nói: “Ma giáo yêu nghiệt, không chút liêm sỉ, đánh lén là chuyện như cơm bữa. Ngươi muốn đánh cứ đánh, ta chiều tất!”

Thấy sắp phải đánh nhau, Lam Điền Ngọc nhanh nhẹn đứng dậy: “Được rồi được rồi, ở đây cũng không phải sân tỉ võ, mà là hầm băng trong lòng núi, trên đỉnh đầu chúng ta còn treo tuyết đọng vạn năm kìa! Nếu gây động tĩnh quá lớn, nói không chừng đánh sập hầm băng, đến lúc đó chẳng ai trong chúng ta ra được!”

Kim Bảo Huy ngồi thở dưới đất: “Lão Lam nói rất đúng, mọi người yên lòng đừng vội, gì thì cũng hãy ra khỏi chỗ quỷ quái này rồi nói, ta cũng không muốn chôn sống trong hầm băng này.”

“Giày vò nãy giờ, còn suýt ngã chết, tượng ngọc bích đâu ấy nhỉ?” Thiên Tuyết Thâm tập tễnh qua lại tìm kiếm.

Nhắc đến nó Kim Bảo Huy liền nổi điên, chỉ vào đường băng hơn một thước trên mặt đất: “Lăn tuốt vào trong này, đặc biệt làm sao cả người cả của đều mất!… Tụi bây còn thất thần làm gì, còn không mau tới dìu ta!” Nửa câu sau là nói hai thị vệ còn sót lại.

Trước khi rơi vào hầm băng lão còn lại bốn thị vệ, vừa mới rơi xuống, người thứ nhất chạm đất, đầu nở hoa, chết; người thứ hai trước khi người chạm đất, xương tay xương đùi bị gãy, mấy cây xương sườn gãy đâm xuyên phổi, tắt thở.

Hai thị vệ sau có vận may không tệ, một vừa vặn ngã trên xác hai người trước, người kia được Chu Trí Khâm rảnh tay kéo một cái, đều chỉ bị tí vết thương nhẹ.

Hai thị vệ đỡ Kim Bảo Huy sang một bên, Lam Điền Ngọc đốt cây châm lửa, xem xét bốn phía.

Khởi Nùng ôm Trần Phục Quang đang sốt cao hôi hổi nép một bên, nước mắt giọt giọt rơi trên khuôn mặt ửng hồng của hắn.

“Bốn phía cũng có rất nhiều hang động, nhưng không biết thông đi đâu, tốt nhất đừng mạo hiểm.” Lam Điền Ngọc thu cây châm lửa, “Không còn cách nào khác, chúng ta vẫn nên về theo đường cũ.”

Sắc mặt Kim Bảo Huy khó coi, chỉ vào tường băng bốn bề đều lõm, lớn tiếng nói: “Đúng là xảo trá tàn nhẫn, vách tường lõm thế kia, làm sao mà leo ra!”

Nhất là bản thân mình mập mạp nặng nề, lúc rơi nhờ người tiếp chút vẫn được, còn khi leo lên phải mang người theo quả thực khó khăn, ít nhất phải do hai người như Chu Trí Khâm Đông Phương Hiểu cùng ra lực mới được.

Còn những người khinh công không tốt khác thì nên xử lý thế nào đây?

Lam Điền Ngọc rất bình tĩnh, lấy đinh sắt từ đế giày, rồi dùng dây vải quấn ở trong lòng bàn tay, bùm một tiếng đánh vào tường băng trơn trượt, dùng hai tay mượn lực, chân đạp một cái, cả người liền như thạch sùng xuôi theo tường leo lên.

Đám người thấy thế, xôn xao bắt chước, thử một lần quả nhiên có thể thực hiện.

Cuối cùng Hồ Thiên Vi cũng lộ vẻ tươi cười: “Đến cùng là người thạo nghề, chủ ý này không tệ.”

Lúc này Khởi Nùng lắp bắp đến năn nỉ, hy vọng có thể mang Trần Phục Quang đang sốt cao lên, Hồ Thiên Vi trở một bạt tai đánh bay Khởi Nùng ra ngoài, cười lạnh nói: “Khá lắm con tiện nhân đĩ thoả tận xương, vừa dính vào đàn ông người ngợm nhũn cả ra?” Còn lại đều là lời khó nghe.

Khởi Nùng không để ý khóe miệng rách, quỳ xuống dập đầu mạnh cầu xin, chẳng mấy lần trán đã thấy đỏ.

Trần Phục Quang giãy giụa định ngăn cản nàng, cử động lại đầy gian nan.

Trong phút chốc, cảnh tượng có thể so với tình hí ngược luyến thương tâm mà bà cô hồi hương ưa nhất.

Chu Trí Khâm nhìn không được, định ra tay giúp đỡ, lại bị Kim Bảo Huy ngăn lại: “Ngươi và ta cùng thuộc sáu phái Bắc Thần, chờ lát nữa ngươi với Đông Phương Hiểu đưa ta lên, lẽ nào ngươi lại muốn vứt bỏ ta đi cứu tên em trai ma đầu Trần Thự kia sao?!”

Bắc Thần và Ma giáo là đại thù mấy đời sinh tử, Chu Trí Khâm nghe xong liền dừng bước.

Thật ra Thái Chiêu cũng tính ra tay, song cô không thể xác định Trần Phục Quang có phải người chưa hề làm ác hay là không, nhỡ cứu phải người xấu thì sao.

Ai ngờ Hồ Thiên Vi làm nhục Khởi Nùng xong, bỗng nhiên đồng ý, dù sao Trần Phục Quang cũng gầy yếu, chỉ nặng nửa Kim Bảo Huy, mang theo dễ hơn nhiều.

Đám người chuẩn bị sẵn sàng, bắt đầu dọc theo tường băng cẩn thận leo lên.

Lam Điền Ngọc leo đầu tiên, mấy người còn lại theo sau, ba người Mộ Thái cuối cùng.

Thiên Tuyết Thâm vội vàng: “Nhanh lên đi, coi chừng bọn họ leo lên xong lấp cửa hang, chúng ta ngỏm củ tỏi luôn bây giờ!”

Thái Chiêu bất mãn: “Cho là bọn Hồ Thiên Vi có lòng lén lút, còn chú Chu mà, bọn họ sẽ ở cửa hang chờ chúng ta.”

Mộ Thanh Yến không nói một lời, lẳng lặng nhìn thân hình Hồ Thiên Vi đang leo một lát, rồi mới lên đường.

Đám người làm theo cách Lam Điền Ngọc chỉ điểm, cố hết sức tránh đi chỗ băng thi, đề phòng lớp băng tương đối yếu vỡ ra.

Mộ Thanh Yến cứ cách khoảng một người lại đánh một lỗ băng nhỏ, để cô gái và Thiên Tuyết Thâm đằng sau nữ leo lên dễ dàng hơn chút. Hai thị vệ tu vi thấp nhất, lại không giỏi leo, nhanh chóng bị rơi lại phía sau, tự nhiên thành nhóm sau Mộ Thái.

Đám hàn băng này không biết ngưng kết mấy trăm mấy ngàn năm, cứng rắn vô cùng, dùng tay không mà đánh, không khác đập vào tấm sắt, cực kỳ hao tổn nội lực. Chu Trí Khâm hơi lộ vẻ lo lắng, Hồ Thiên Vi lại tủm tỉm nhìn đến hào hứng, như đang chờ Mộ Thanh Yến kiệt lực suy yếu.

Ai ngờ Mộ Thanh Yến một hơi đập sáu bảy mươi chưởng, bò đến một nửa tường băng, hắn vẫn mặt không đổi sắc, tỉnh táo như thường, lúc xuất chưởng không chút run rẩy.

Thế là đến phiên Hồ Thiên Vi biến sắc.

“Sắp đến rồi!” Lam Điền Ngọc ngạc nhiên la lên.

Chỗ sắc trời sáng tỏ phía trước đã gần trong gang tấc, Chu Trí Khâm và Đông Phương Hiểu theo sát sau cũng lộ vẻ tươi cười, còn Kim Bảo Huy dùng vạt áo làm thắt lưng treo trên người hai người, miệng ngoác suýt nứt đến sau tai.

Chẳng biết tại sao, Mộ Thanh Yến chợt khựng lại, nét mặt nghiêm trọng: “Mọi người có nghe tiếng bước chân trên lớp băng không, đang đến chỗ chúng tai.”

Thái Chiêu sửng sốt, Thiên Tuyết Thâm vã mồ hôi đầy đầu: “Gì, tiếng bước chân, không có.”

“Không đúng, có tiếng bước chân.” Thái Chiêu tập trung yên lặng nghe.

Lúc này mấy người Chu Trí Khâm Hồ Thiên Vi cũng nghe được tiếng bước chân trên lớp băng, chưa kịp phản ứng đã nghe một tiếng gào thê lương bi ai quen thuộc khiến người sợ hãi, một bóng trắng to lớn dữ tợn bổ nhào vào cửa hố băng.

“Là Tuyết Sơn Bạch mao hống”…” Lam Điền Ngọc điên cuồng thét lên.

Nửa người gã bị Bạch Mao đớp vào miệng, phát ra tiếng kêu thảm thiết khàn cả giọng.

Chuyện xảy ra đột ngột, cả đám người đều ngây ngốc.

Chu Trí Khâm phản ứng đầu tiên, lập tức đưa một tay rút kiếm, ai ngờ con Bạch mao hống kia rất thông minh, khẽ quấn sang một bên trực tiếp nhào đến Kim Bảo Huy, xòe vuốt sắc, soạt soạt, hai đầu dây thắt lưng đứt cả.

Kim Bảo Huy giật mình nứt cả tim gan, trong tiếng kêu hoảng như giết heo trực tiếp rơi xuống, mặc cho lão vung vẩy tay chân cũng vô dụng.

Nếu cứ như vậy Kim Bảo Huy rơi xuống, tất nhiên chỉ một con đường chết.

Trong tích tắc này Chu Trí Khâm một tay nắm lấy tường băng, một tay cầm kiếm, trong khoảnh khắc Đông Phương Hiểu thấy thế, đành phải thả người nhảy nhào về phía Kim Bảo Huy, vượt hiểm bắt đai lưng lão.

Không có ràng buộc, Chu Trí Khâm rống giận huơ kiếm nhào về con Bạch mao hống muốn báo thù cho con yêu. Con Bạch mao hống nghe động phía sau, quay lại, vừa lúc quất Lam Điền Ngọc trong miệng về Chu Trí Khâm.

Thấy Lam Điền Ngọc máu me đầy mặt trầm thấp rên rỉ, nửa người còn kẹt trong miệng con thú to lớn, Chu Trí Khâm đành phải nửa đường đổi chiêu, xoay vọt lên không trung, ngưng tụ tu vi cả người, nghiêng người bổ mạnh xuống một kiếm.

Một kiếm này mang công lực không thể coi thường, con Bạch mao hống há mồm, Lam Điền Ngọc bèn rơi thẳng xuống trước mắt mọi người.

Đông Phương Hiểu đang chụp Kim Bảo Huy, Hồ Thiên Vi xách Trần Phục Quang, không ai rảnh tay, thấy Lam Điền Ngọc sắp ngã chết, Thái Chiêu vội vàng tung xích bạc cuốn lấy Lam Điền Ngọc. Vì cách quá xa, thế rơi Lam Điền Ngọc cực lớn, Thái Chiêu suýt thì bị lôi xuống, may có Mộ Thanh Yến nhảy xuống giữ chặt lấy cô.

Hồ Thiên Vi cũng nổi giận, một tay ném Trần Phục Quang cho Khởi Nùng và lão bộc câm điếc, đánh lên trên, muốn liên thủ giết chấm dứt Bạch Mao.

Chu Trí Khâm tiếp tục cầm kiếm chém thẳng, song Bạch Mao chịu đánh rất dữ. Da như đá vàng, đâm chém thế nào cũng chỉ khiến nó trầy xước chút ít, đổi lại còn khơi dậy hung tính, nó tru lên một tiếng, chợt nhào xuống sát bên Đông Phương Hiểu.

Đông Phương Hiểu không hề phòng bị, hai tay đều không rảnh, lại bị hai chân sau của Bạch Mao Hống tống mạnh vào ngực phun ra một ngụm máu, Kim Bảo Huy liên tiếp trượt xuống bảy tám trượng, mới bắt được vách tường băng.

Chu Trí Khâm biết con quái lông trắng này đã bị thương, nhất định phải thêm chút sức, giết sạch.

Lúc này Hồ Thiên Vi cuối cùng đã leo đến, đưa tay phóng một cây bút, một chiếc bút Phán Quan cắm vào chính giữa mắt phải của Bạch mao, một chất lỏng màu nâu đỏ đậm đặc phọt ra, Bạch mao lảo đảo đau đớn kịch liệt tru lên một tiếng tê tâm liệt phế.

Chu Trí Khâm cười nói: “Súc sinh lông trắng, ngươi cũng có ngày hôm nay!” Nói xong định tiến lên kết liễu tính mạng của nó.

Ai ngờ đúng lúc này, trên cửa hố băng lại truyền đến một tiếng thê lương như cú đêm quen thuộc, một con Bạch mao hống trông còn to xác hơn gầm thét nhảy xuống.

Bạch mao hống Tuyết sơn có những hai con.

Đám người đều kinh hãi.

Bình luận

Truyện đang đọc