GIANG HỒ DẠ VŨ THẬP NIÊN ĐĂNG

in tức của Lộ Thành Nam

Trước khi xuống hang dưới lòng đất, Mộ Thanh Yến chia ra dùng dây thừng nhỏ buộc người thỏ hoang chim bay thả xuống khảo sát không khí dưới lòng đất có gì chướng ngại chăng, sau đó một chim một thú đều tưng bừng nhảy nhót quay về.

Dùng mồi lửa đốt khúc cây làm đuốc, hai người đi xuống con đường hơi dốc, đi chưa đến ba bốn trượng thì tới một mộ thất nhỏ bình thường không có gì lạ. Không có độc vật, không có ám khí, thậm chí đến cơ quan đá rơi tầm thường nhất cũng không có.

Vào mộ thất xong, Thái Chiêu thật có mấy phần mất mát, “Không chút mạo hiểm nào sao…”

Mộ Thanh Yến giơ bó đuốc quan sát bốn phía: “Xem ra ngôi mộ huyệt dưới đất này được xây dựng khá vội vàng.”

Mộ thất vuông vức, dài năm trượng, rộng bốn trượng, cao cỡ đầu người, trong đó trên một vách tường có một lỗ cửa nhỏ, sau cánh cửa thông với địa đạo ngắn ngủn thông lên mặt đất, là chỗ họ từ đấy đi vào.

Bốn vách mộ thất được xây từ đá xanh bình thường, bề mặt sàn cũng rất vuông vức, ngoài đá xanh được lát kín kẽ là một lớp đất mỏng. Trong thất u lãnh ngột ngạt, xem như khá khô ráo.

Một chiếc quan tài giản dị ngay ngắn bằng đá xanh được đặt ngay chính giữa mộ thất, trên nắp quan tài khắc đường vân giả bùa chú vương giả chúc phúc bình thường, hai bên quan tài đákhắc hai câu, mặt phải là ‘Nhật thăng nguyệt lạc, tôn giá tố lai nhất thân diệc hào diệc kiệt’, bên trái là ‘Sơn cao thủy trường, Thần quân thử khứ nhất lộ vô chướng vô ngại’.

(*) Mặt trời lên mặt trăng lặn, tôn giá xưa nay cũng hào cũng kiệt.

Núi cao sông dài, Thần Quân lần này đi cả đường không chướng không ngại.

Thái Chiêu đọc thầm mấy lần, “Lời này nghe như là do cô cô viết, rất phóng khoáng.”

Dưới chân quan tài đá được xếp một chiếc hương án đơn giản bằng đá xanh, trên bàn bày ba hộp ngọc dùng để đặt tế phẩm, phía sau là lư hương và nến, chính giữa là một bài vị bằng gỗ sơn, trên đó viết rõ tám chữ ‘Thần vị của Ly giáo Lộ Thành Nam’.

Từ khi hai người Mộ Thái trải qua hiểm nguy cho đến giờ, đã không biết bao lần gặp gian nan cạm bẫy, yên bình thẳng thắn thu hoạch được tin tức như thế này là chuyện chưa bao giờ có, trong phút chốc hai người đều ngẩn ra.

“Lộ Thành Nam? Chôn cất nơi đây lại là Lộ Thành Nam?” Thái Chiêu rất kinh ngạc, “Thì ra ông ta đã chết mười mấy năm trước, trên giang hồ còn đồn rằng ông ta chỉ mất tích thôi.”

Mộ Thanh Yến không nói gì, lấy hai bộ bao tay bịt kín bằng da hươu ra, đưa bộ hơi nhỏ hơn cho Thái Chiêu, “Lục soát bốn phía thử xem.”

Hai người mang bao tay lục lọi xung quanh — bốn vách tường không có gì, bề mặt đất không có gì, hương án không có gì, linh vị không có gì…

Thậm chí Thái Chiêu còn mở ra từng hộp ngọc, thức ăn bên trong đã khô quắt hóa đá, theo thứ tự là một đĩa thịt khô, một đĩa cá khô, một đĩa mứt hồng. Lật thoáng xem qua, dưới tay cô chợt khựng lại, nghiêng mắt nhìn Mộ Thanh Yến dường như không phát hiện, bèn giả như không có gì lại lật xem thứ khác.

“Chiêu Chiêu tránh ra chút!” Mộ Thanh Yến đứng cạnh quan tài đá trầm giọng ra lệnh.

Hắn lấy khăn lụa bịt mũi, dùng dây thừng cột nắp quan tài đá, sau khi kéo sợi dây đi ra mấy bước thì phát lực kéo, nắp quan tài đá phủ bụi mười mấy năm phát tiếng ma sát trầm thấp.

Sau khi bụi mù tản đi, mùi bột vôi nồng nặc từ từ tràn ra, vẫn không hề có cơ quan bố trí.

Biện pháp phòng ẩm trong quan tài rất đúng mực, do đó thi thể không hư thối, chỉ biến thành một bộ cái xác cứng khô lâu nhợt nhạt. Nhìn từ xương cốt, khi còn sống Lộ Thành Nam khá cao lớn, hai tay đan nhau đặt trước ngực, minh y phẳng phiu, nhưng tay nối đã đứt.

Thái Chiêu nhìn một cái bèn lui ra, Mộ Thanh Yến dùng tay kiểm tra khô lâu tỉ mỉ, mi tâm càng thêm nhíu chặt. Thái Chiêu tò mò lại bước lên nhìn lần nữa, thấy khi lật vạt áo Lộ Thành Nam lên, vị trí trên trái tim, xương ngực vỡ vụn thành từng mảnh, lấy đây làm trung tâm, vết rạn như mạng nhện lan ra xương cốt bốn phía, đến xương sườn dưới nách cũng vỡ vụn.

“Công phu thật là bá đạo.” Thái Chiêu giật mình.

“Đây là công phu nổi tiếng của Nhiếp Hằng Thành, Phi Vân Thôi Tâm Chưởng.” Mộ Thanh Yến chậm rãi khép nắp quan tài vừa mở, “Lúc xuất chưởng vô cùng nhanh chóng, hạ chưởng phá nát tim gan người. Người trúng chưởng ban đầu chỉ vỡ vụn xương ngực, sau đó trong một tháng toàn bộ xương lồ ng ngực đều vỡ vụn — xem ra Nghiêm trưởng lão nói không sai, năm ấy Nhiếp Hằng Thành đúng là đã hạ tử thủ với Lộ Thành Nam.”

Thái Chiêu: “Không phải bảo rằng người Nhiếp Hằng Thành coi trọng thương yêu nhất chính là Tứ đệ tử Lộ Thành Nam này sao, sao ra tay nặng đến thế?”

Mộ Thanh Yến cũng không đáp lời, cầm linh vị của Lộ Thành Nam nhìn, hỏi ngược: “Chiêu Chiêu, tiếp theo nàng định làm gì?”

Hơi thở quanh người thanh niên tự dưng xa cách, mắt đen lạnh lùng nhìn cô gái đăm đăm.

Thái Chiêu không biết sao tự dưng hắn bỗng thay đổi thần sắc, ngập ngừng nói: “Nên làm cái gì thì làm cái đó…”

Mộ Thanh Yến nhíu mày, mỉa mai: “Tiểu Thái nữ hiệp đừng cả ngày ngoài miệng cô cô thế này cô cô thế nọ, dù gì cũng phải học một ít quang minh lỗi lạc của Thái Bình Thù nữ hiệp đi. Giấu giấu giếm giếm, để ta không đoán ra tâm ý của nàng à.”

Thái Chiêu giận suýt thì đập bàn, cuối cùng nhớ ra mình vừa đánh nứt tế án nhà họ Thường, mới rút tay về.

Nhưng thu chưởng không thu khí thế, cô cao giọng nói: “Không sai, đúng là tôi định cùng huynh mỗi người đi một ngả. Giờ đã điều tra ra chuyện, hai ta không cần liên quan. Mộ Giáo chủ thông minh, đừng dây dưa với ta thêm nữa! Lạc Anh Cốc tôi dù không có thế lực hùng hầu bằng Mộ Giáo chủ huynh, nhưng sáu phái Bắc Thần không phải dễ trêu chọc đâu!”

“Sao ta lại phải dây dưa với nàng? Nàng đối xử với ta vô tình khắp chốn, sao ta phải tự cam chịu hèn mọn một mực cầu xin nàng chứ.” Giọng điệu Mộ Thanh Yến đầy chua ngoa, “Tiểu Thái nữ hiệp không thật sự cho mình là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân đấy chứ. Nói câu không dễ nghe, ta cầm gương tự soi mình còn tuấn tú hơn cả nàng kìa!”

“Huynh…” Thái Chiêu đương yên đương lành bị chỉ trích tướng mạo một bận, tức giận đến run cả người, “Hay lắm, nói rất hay! Vậy chúng ta từ này từ biệt, không gặp lại nhau nữa!” Biết con hàng này đầu óc có bệnh mà, không thể dùng suy luận của người thường mà phán đoán!

Mộ Thanh Yến nói: “Từ biệt thì từ biệt, nàng cũng đừng hối hận đấy.” Nói xong cất bước đi tới thông đạo thông lên mặt đất.

Thái Chiêu ban đầu cũng muốn đi, chợt lòng khẽ động — hai chữ ‘hối hận’ sau cùng của hắn đã nhắc nhở nàng.

Từ phương diện nào đó mà nói, yêu họa bì xem như là người đã nói là làm.

Hắn nói muốn bằm thây Nhiếp Đề thành muôn mảnh, là thật sự tìm một tay đao giỏi chặt thây Nhiếp Đề thành một vạn miếng, ném vào núi hoang cho chó ăn; hắn nói muốn nghiền xương Nhiếp Hằng Thành thành tro, là thật sự moi thi cốt của Nhiếp Hằng Thành từ trong mộ ném vào cối xay thành bột phấn; hắn nói muốn trả thù người ở Thanh Khuyết Tông lúc đầu từng làm nhục mình, thì có chịu rủi ro bị nhìn thấu cũng phải xả giận trước rồi nói.

Hiện giờ, nếu hắn nói muốn làm cô hối hận, vậy thì mười phần mười sẽ làm cho cô hối hận.

“Gượm, gượm đã!” Thái Chiêu nhào qua chụp tay áo hắn, “Huynh ra ngoài rồi định làm cái gì!”

Mộ Thanh Yến liếc xéo mắt dài, “Đã muốn mỗi người một ngả, ta làm gì thì liên quan gì tới nàng.”

Hắn bẩm sinh có một khuôn mặt cốt tướng cực đẹp, dáng người lại thon dài cao ngất, có toát ra thần khí muốn ăn đánh như này thì cũng giống như là người ta có lỗi với hắn vậy.

Thái Chiêu nhắm mắt, hít thở bằng đan điền, niệm thầm đi niệm thầm lại bốn chữ chân quyết ‘Hòa khí sinh tài’, lấy hết toàn bộ sự tốt bụng tích góp mười lăm năm của mình ra dâng tặng tên yêu quái chết bầm này.

Một lát sau, cô thẳng thắn nói: “Thù của Thường đại hiệp không thể không báo, hiện giờ xem ra, lý do Thường gia bị tàn sát hẳn không phải là vì huynh mà là Thường đại hiệp đã biết chuyện gì không nên biết, rất có thể liên quan đến Lộ Thành Nam chôn ở nơi đây. Nhưng trong số những người biết chuyện năm ấy, cô tôi và Thường đại hiệp đều đã qua đời, chỉ có thể tìm đến anh em nhà họ Thạch hỏi rõ nguyên do. Quay về tôi sẽ kể hết tiền căn hậu quả cho cha, tìm cách tìm anh em nhà họ Thạch, điều tra rõ bí ẩn Thường gia bị diệt, sau đó báo thù.”

Cô nói một hơi, đầy thành khẩn: “Đây chính là chủ trương của tôi, xin hỏi sau này Mộ Giáo chủ có tính toán gì không.”

Sắc mặt Mộ Thanh Yến đầy ngạo mạn, cười lạnh nói: “Ta hòa nhã đối đãi nàng thì nàng lười để ý đến ta. Giờ ta trở mặt rồi thì nàng mới chịu nói. Tự nàng nói thử xem, có phải nàng tự tìm khổ mà ăn không.”

“Thì huynh cứ nói tôi là đồ đê tiện đi, không sao.” Thái Chiêu nén hờn, bày ra một vẻ nhẹ như không, “Rốt cuộc thì huynh muốn làm gì.”

Mộ Thanh Yến ngắn ngủi cười lạnh, “Ta cũng phải tìm anh em nhà họ Thạch.”

Thái Chiêu mừng rỡ: “Thì ra trăm sông đổ về một biển mà. Tôi biết xưa nay huynh luôn nhớ tới ân tình của Thường đại hiệp, nhưng đã đến mức này, hay là huynh nghỉ tay một chút, để sư phụ và cha tôi đến thay Thường gia…”

“Cha ta là bị hại chết nàng biết chứ.” Mộ Thanh Yến bỗng ngắt lời cô.

Thái Chiêu bèn rối rít gật đầu.

“Trực tiếp ra tay là Tôn Nhược Thủy, Nhiếp Đề đứng phía sau chuyện này.” Trong mắt Mộ Thanh Yến toát ánh nhìn độc ác, “Nhưng hai người đó đều không phải là hung thủ thật sự. Kẻ sai sử Tôn Nhược Thủy hại chết cha ta, và thủ phạm đứng sau màn tàn sát cả nhà Thường thị hẳn là cùng một người. Cả đời cha ta đạm bạc thiện lương, lại rơi vào kết cục như thế, không báo thù này, uổng cho ta làm con trai của người.”

Hắn liếc mắt, lạnh lùng nói: “Sao hả, ngay cả thù giết cha của ta Bắc Thần Lục phái các người cũng muốn báo giúp cho ta?”

Thái Chiêu im lặng, áy náy vì bản thân không nghĩ tới nguyên nhân cái chết của Mộ Chính Minh, một lát sau mới nói: “Vậy huynh định làm thế nào đi tìm anh em nhà họ Thạch.”

Ánh mắt Mộ Thanh Yến sâu thẳm, con ngươi đen như mực im lặng nhìn cô đăm đăm, “Ta biết ban nãy nàng đã có manh mối, nhưng không muốn nói cho ta…”

Thái Chiêu đầy chột dạ, nhịn không sờ vào món đồ vừa mới trộm giấu vào túi bên hông kia.

“Ta cũng không có ý định hỏi nàng.” Vẻ mặt Mộ Thanh Yến đầy lạnh lùng ngạo mạn, “Giáo chúng thần giáo ta trải rộng thiên hạ, chỉ cần anh em nhà họ Thạch không chết, dời sông lấp biển, tìm khắp thôn dã thành quách thiên hạ, ta cũng có thể hỏi tìm ra bọn họ!”

“Như vậy không tốt đâu.” Thái Chiêu giật mình, “Thứ nhất, Thạch thị song hiệp vất vả lắm mới quy ẩn, huynh quậy tung như vậy chẳng phải ai ai cũng biết chỗ ở bọn họ. Thứ hai, huynh đánh cỏ động rắn vậy, thủ phạm phía sau màn kia cũng sẽ phát hiện, đến chừng đó đi hãm hại Thạch thị song hiệp thì sao?”

“Chuyện đó nào có… liên quan gì đến ta.” Mộ Thanh Yến cười nhạo, “Được rồi, hai ta nên làm chuyện nên làm thôi, xin từ biệt.”

“Gượm đã gượm đã, huynh đợi một chút!” Thái Chiêu đành ôm cánh tay hắn lần nữa.

Mộ Thanh Yến cúi đầu hất nghiêng chân mày, “Nàng muốn như nào.”

“…” Đầu Thái Chiêu lớn như cái đấu.

Lôi kéo đạo nghĩa giang hồ gì đó với con hàng này đơn thuần chỉ là phí lời, hắn tự thấy hắn chính là đạo nghĩa bản nghĩa;

Khuyên hắn đem bụng mình suy bụng người, đừng quấy rầy tiền bối chính đạo lúc tuổi già, hắn sẽ nói tự hắn chưa hề có ý định quy ẩn, suy bụng hắn ra bụng người càng nên để cho anh em nhà họ Thạch tái xuất giang hồ;

Nếu xin hắn trông vào tình cảm với mình, vậy thì nhất định hắn sẽ đưa ra yêu cầu như thế như thế, nhưng cô cũng không muốn bị như thế như thế*…

(*) 酱酱酿酿: tương tương nhưỡng nhưỡng: ủ muối, cất rượu, kiểu tả lặp khá đáng yêu về chiêu trò không thể miêu tả.

Đương lúc tình thế khó xử, Thái Chiêu ngẩng lên thì thấy thanh niên đang dùng một thứ ánh mắt chết chóc thật rùng rợn nhìn mình lom lom.

Bốn mắt nhìn nhau, Mộ Thanh Yến có ý hơi nghiêng tới trước, Thái Chiêu lập tức phát hiện hắn muốn hôn mình, nhanh chóng nghiêng má sang, chưa kịp kiêu ngạo vì mình phản ứng lanh lẹ thì nơi cổ đã ập tới một cơn đau đớn.

Tiết đầu hạ, cô vốn ăn mặc không nhiều lớp, cổ áo xanh nhạt thêu hình con dế trên cành hạnh vàng cam bị lệch nhẹ, lộ lớp da trắng mềm. Mộ Thanh Yến chợt nảy ý hận, vừa hận nàng này bạc tình bạc nghĩa, đến cả anh em nhà họ Thạch còn chưa từng thấy mặt mà còn lưỡng lự bất quyết, thế mà đối xử với mình như vứt đôi giày rách, vừa hận chính mình không đủ quyết đoán tàn nhẫn, vì cố lấy lòng nàng mà không dám vượt ranh giới mọi chỗ.

Hắn đột nhiên áp đảo Thái Chiêu lên tường, duỗi ngón tay thon dài đầy lức dùng sức bóp cổ cô, răng nhọn như dã thú không có uy nghiêm cắm sâu vào giữa cần cổ mềm của cô gái, làn da trơn nhẵn ngọt ngào nhanh chóng rỉ máu.

Thái Chiêu nhịn đau đẩy hắn ra, vung ngay một bạt tai.

Bốp, Mộ Thanh Yến nghiêng đầu, gò má hơi ửng đỏ.

Vẻ mặt hắn như thường, đuôi mắt còn cười, “Ta còn có mang theo kim sang cao loại tốt nhất, Chiêu Chiêu muốn bôi chút thuốc không.”



Trong núi lạnh lẽo, bầu trời trong trẻo, từng chấm nhỏ đẹp đẽ sáng ngời như đưa tay là có thể chạm.

Một đống lửa ấm áp nhóm trên tế đài, xung quanh trải bày các thức ăn uống và một bình rượu nhạt, hai người Mộ Thái ngồi đối diện nhau.

Lối vào địa đạo được bịt kín lại lần nữa — tránh kẻ khác quấy rầy chỗ an nghỉ của Lộ Thành Nam, họ phá nát phía khác của núi đá, đẩy một phần lớn đá ở cửa vào địa đạo, chẳng những chặn lỗ hổng mà còn che giấu mộ huyệt dưới lòng đất ở đây.

“Nói từng việc một, bắt đầu từ Lộ Thành Nam trước.” Mộ Thanh Yến bên đống lửa chậm rãi quay con gà quay đã nguội lạnh, “Rốt cuộc ông ta có phải người trong lòng cô cô nàng không?”

“Mới đầu, tôi cũng tưởng vậy.” Thái Chiêu ôm chân ngồi, cổ áo mở hơi rộng lộ đầu vai thon trắng mịn, trên dấu răng đỏ thẫm đã đắp một lớp rưỡi thuốc cao trong suốt, tỏa mùi thơm cỏ cây nhè nhẹ, “Sư phụ và cha mẹ có kể cho tôi, cô cô đúng là có người thương khác. Lúc ấy tôi đã nghĩ, thân phận của người kia nhất định không thể lộ ra ngoài ánh sáng, nếu không thì với tính tình lỗi lạc của cô tôi, sao phải giấu giếm ông ấy cho đến chết chứ.”

“Cô cô của nàng hành tẩu giang hồ kết giao hào kiệt chưa từng tính toán xuất thân, chỉ xem nết làm người. Không phải sao, xuất thân anh em nhà họ Thạch còn là trộm mộ cũng thành bạn thân đó sao.” Mộ Thanh Yến, “Xem ra người cô cô nàng yêu là người trong bản giáo.”

“Đúng đó. Do đó vừa thấy tên Lộ Thành Nam trên bài linh vị, tôi đã thầm hiểu lầm.” Thái Chiêu không biết nghĩ đến chuyện gì, khẽ cười, “Trước đó tôi từng lén nghe trộm Lôi Sư bá kể, Triệu Thiên Phách nhìn giống thổ phỉ cướp đường, Trần Thự thì mặt mũi âm hiểm xảo trá, Hàn Nhất Tút mặt như thận heo. Trong Tứ đại đệ tử của Nhiếp Hằng Thành, chỉ có mỗi Lộ Thành Nam là dáng vẻ không tệ lắm.”

Thật ra nguyên thoại của Lôi Tú Minh là: Tên mặt trắng kia cũng tạm, chỉ kém một chút so với ta ngày ấy.

— Với cái nết tự luyến của Lôi Tú Minh về tướng mạo tuấn tú lúc trẻ của mình, đánh giá này là rất cao.

Mộ Thanh Yến cười rộ: “Ta cũng từng hỏi người lớn tuổi trong giáo, họ đều nói rằng Lộ Thành Nam khí vũ hiên ngang, anh tư bất phàm. Có thể làm người trong lòng của cô nàng, dáng vẻ cũng phải không có chỗ trở ngại nhỉ.”

“Thế nhưng sau khi vào mộ thất dưới lòng đất, tôi lại nghi ngờ.” Thái Chiêu nhìn ánh lửa chăm chú, “Người ngoài thấy cô tôi phóng khoáng quả quyết, ngồi xuống đứng lên được, thật ra tôi biết tự đáy lòng bà rất mềm mỏng tinh tế tỉ mỉ.”

Nhớ lại chuyện cũ, cô hơi ngây ngẩn, “Thanh kiếm gỗ nhỏ tổ phụ làm cho bà, đôi hài nhỏ đầu hổ tổ mẫu thêu cho bà, vỏ sò lần đầu bà đi biển nhặt lấy… cô cô đều cẩn thận cất giữ, trên đó đều viết thẻ ghi năm tháng. Trong di vật của cô cô, tôi còn tìm thấy mấy thanh kiếm bà từng dùng khi còn nhỏ, dù cũ hay gãy, cũng từng thanh từng thanh giữ kỹ thích đáng.”

“Nếu Lộ Thành Nam thật sự là người trong lòng sinh tử cách biệt của bà, với tính tình của cô cô, cho dù thế nào bà cũng không để người thương chôn xương trơ trọi ở đây. Cô cô sẽ đưa ông ấy về Lạc Anh Cốc, cùng chôn cạnh mình dưới tán cây hoa đào ở khu vườn sau núi kia.”

“Nhưng nếu Lộ Thành Nam tiếp cận cô cô tôi có dụng ý khó dò, sau đó hai người bất hoà — nhìn thần khí sư phụ tôi hình như là ý này.” Thái Chiêu dùng khúc cây lung tung cời đống lửa, “Cô tôi ghét ác như cừu như vậy, để Lộ Thành Nam toàn thây đã là rất tốt, nào còn phiền phức xây ngôi mộ huyệt dưới lòng đất như thế.”

Mộ Thanh Yến trở mặt kia của gà quay, “Nên Lộ Thành Nam đây là hai bên đều không tin cậy?”

“Đúng thế.” Thái Chiêu nhìn cột đá lớn ở phía Tây kia, phía dưới là mộ thất của Lộ Thành Nam, “Mấy người cô cô đã hao phí rất nhiều sức lực xây mộ huyệt dưới lòng đất cho Lộ Thành Nam, để di cốt ông ấy không bị vây cánh Nhiếp thị quấy nhiễu, nhưng tựa như tâm lực không thể đi đến cùng, không đủ thời gian kiên nhẫn tìm một mộ phần có thổ nhưỡng tốt — nếu không sao lại sơ sót để một cây cột đá lớn thế này trên mộ huyệt, khiến cho sau mười mấy năm không ngừng từ từ lún dần.”

“Cách làm như thế này, tôi cảm thấy mấy người cô cô như là để đối đãi một vị, một vị…” Cô cân nhắc dùng từ.

“Một vị anh hùng hào kiệt đáng kính trọng, tán thưởng, cảm kích, nhưng hai bên cũng không có giao tình gì.” Mộ Thanh Yến bổ sung.

Thái Chiêu vỗ tay: “Đúng, chính xác là vậy!”

Con gà được lửa nóng nướng đến bóng loáng xèo xèo, thơm nức mũi. Mộ Thanh Yến đưa cho cô gái, còn mình thì rót chén rượu, “Nói như vậy, cũng đúng, cũng không đúng.”

“Là ý gì.” Thái Chiêu cẩn thận xé thịt gà nướng bóng loáng thơm nức, nhét vào từng ổ bánh mì đã nướng nóng mềm, chia cho Mộ Thanh Yến và mình.

Mộ Thanh Yến cầm bánh mì, cau mày nói: “Mới đầu ta cũng tưởng rằng Lộ Thành Nam là người trong lòng của cô cô nàng, vậy thì chuyện sau đó nói sẽ suông — sau khi Thạch lão nhị trúng U Minh hàn khí, Lộ Thành Nam trộm Tử Ngọc Kim Quỳ ra giao cho cô nàng. Sau đó cũng là vì tránh cho Lộ Thành Nam khó xử, cô của nàng mới trả Tử Ngọc Kim Quỳ về.”

“Bảo khố thần giáo trải qua hai trăm năm, không biết bao nhiêu lần xây dựng thêm, người ngoài giáo muốn tìm một món đồ trong đống kho tàng như chất núi lấp biển, không ai biết để đề điểm, thật không có khả năng. Nhưng nếu Lộ Thành Nam và cô cô nàng không có giao tình, thế thì là ai chỉ cho cô cô nàng chỗ để Tử Ngọc Kim Quỳ chứ?”

Thái Chiêu ăn phồng má, nghe vậy dừng lại: “Cho nên, trong ma giáo còn một người khác đã chỉ đường cho cô cô chỉ?”

“Đây là vấn đề thứ nhất.” Mộ Thanh Yến nói, “Vấn đề thứ hai, người ta đều nói Nhiếp Hằng Thành coi trọng nhất là Tứ đệ Tử Lộ thành nam, như vậy đến cùng Lộ Thành Nam đã làm gì, Nhiếp Hằng Thành mới có thể nổi sát tâm với hắn chứ.”

“Xét từ thi cốt Lộ Thành Nam, ông ta đúng là đã trúng Phi Vân Tồi Tâm Chưởng của Nhiếp Hằng Thành mà chết, cộng thêm giải thích của Nghiêm trưởng lão, thì Lộ Thành Nam là bị phát hiện đêm đó đánh cắp Tử Ngọc Kim Quỳ mới chịu vết thương trí mạng, lập tức chạy trốn khỏi ly giáo. Nói vậy, Nhiếp Hằng Thành đã giết hại ái đồ, cũng là vì hắn đánh cắp Tử Ngọc Kim Quỳ?”

Thái Chiêu lộ vẻ mê muội, “Nhưng ai cũng nói Tử Ngọc Kim Quỳ là phế vật mà, ngoài việc trị thương do U Minh hàn khí để lại cũng chẳng có chỗ dùng gì lớn lao cả.”

“Nếu thật sự không có tác dụng khác, Lộ Thành Nam sẽ không mạo hiểm lớn để đánh cắp Tử Ngọc Kim Quỳ vậy, Nhiếp Hằng Thành cũng sẽ không vì một món gân gà mà nỡ hạ sát thủ với ái đồ — Tử Ngọc Kim Quỳ chắc chắn có tác dụng khác.” Mộ Thanh Yến đưa một tay ra bắt khúc cây, gom đống lửa Thái Chiêu cời loạn về lại.

“Sau khi Lộ Thành Nam chạy thoát khỏi tay Nhiếp Hằng Thành, không đi nơi nào khác, mà chạy thẳng tới chỗ cô của nàng — có thể thấy bí mật Tử Ngọc Kim Quỳ ẩn giấu đã không phải chuyện bất kỳ ai trong thần giáo có thể giúp hắn giải quyết.”

“Bí mật này, Lộ Thành Nam biết, Thường đại hiệp biết, cô cô của nàng biết, còn có anh em nhà họ Thạch hiện còn ở trên thế gian hẳn cũng biết. Cho nên chúng ta không thể không tìm tới họ.”

Gió đêm tản mạn, mấy tiếng gào khóc của dã thú từ trong núi truyền, Thái Chiêu vô thức ôm lại cổ áo, hơi nao nao trong lòng.

Tưởng tượng cảnh năm đó Lộ Thành Nam tứ cố vô thân bị thương chạy trốn, giao phó một bí mật động trời cho Thái Bình Thù, đột ngột chết đi, vì cảm kích nghĩa cử của ông ta, Thường Hạo Sinh và anh em nhà họ Thạch dù trong lúc vội vàng cũng muốn xây một mộ huyệt dưới lòng đất để cung phụng di cốt cố nhân.

Mộ Thanh Yến giương mắt nhìn cô gái, “Giờ thì, nói về món đồ mà nàng trộm lấy trong hộp ngọc trên linh đài của Lộ Thành Nam xem.”

Thái Chiêu im ắng chốc lát, mới nói: “Tôi đúng là đã có manh mối về tung tích của Thạch thị song hiệp.”

Cô lấy từ trong túi đeo chéo bên hông ra một món tròn dẹp gói trong khăn tay, lúc mở khăn lộ dáng vẻ vừa đen vừa cứng, giơ lên trước đống lửa cho người đối diện nhìn.

“mứt hồng?” Mộ Thanh Yến nhíu mày.

Thái Chiêu nói: “Huynh có cảm thấy hình dạng mứt hồng này khác với bình thường không.”

Mộ Thanh Yến xem xét tỉ mỉ, “Hình như bị ép thành hình sáu cạnh, rất kì lạ.”

Thái Chiêu thả mứt hồng đã hóa đá xuống, thở dài: “Hồi tôi còn rất rất nhỏ từng nếm món mứt hồng này, chua ngọt thơm thơm, mùi vị thật tuyệt diệu.”

Dưới ánh lửa chiếu rọi, trước mắt cô như xuất hiện nét mặt tươi cười của Thái Bình Thù —

“Cô cô, mứt hồng ăn ngon quá, lần sau chúng ta mua nhều chút.” Đứa bé vẫn chưa thỏa mãn chóp chép miệng nhỏ.

“Ăn cho ngon đi, nhưng mứt hồng ấy không phải mua là được, là bạn cũ của cô gửi tới.”

“Vậy bảo lần sau họ gửi nhiều chút nha.”

“Nhưng cô cô không biết hiện giờ họ ở đâu nữa, có thể gửi mứt hồng nữa không phải xem vận may rồi.” Trên mặt Thái Bình Thù lộ vẻ hoài niệm buồn vô cớ.

Tiểu Thái Chiêu rất đau lòng, “Hic, cô cô nhớ bạn cũ rồi giờ phải làm sao?”

Thái Bình Thù ôm cô bé vào lòng lúc lắc, thở dài nói, “Tiểu Chiêu chúng ta thật ngoan, biết đau lòng cô cô. Nhưng mà, ta chỉ cần biết hiện giờ cả nhà họ yên bình là được rồi, biết mỗi ngày bọn họ đều cùng bác Thường của con cùng uống nước dòng giang xuyên là được. Có thể gặp lại hay không, không cần gấp gáp.”

(*)Giang: sông, Xuyên: vùng đất thấp bằng phẳng mà cũng là sông luôn, dòng nước trong núi dũa đất chảy ra gọi là xuyên.

Cô bé vụng về xoay thân hình mũm mĩm, “Chờ mai này con lớn, thay cô cô vấn an bọn họ là được.”

“Ha ha được thì được, nhưng chỉ sợ con không tìm thấy Thất Anh thôn đó…”

Mắt Mộ Thanh Yến lóe lên: “Thất Anh thôn? Thất của thất bát, Anh của hoa anh đào?”

Thái Chiêu khổ não gãi gãi mặt, “Đã quá lâu rồi, tôi cũng không thể đoan chắc có phải gọi như thế không, có phải hai chữ này không — cũng có thể là ưng của chim ưng.”

(*)樱 yīng: phiên âm anh 鹰 yīng, phiên âm ưng.

Cô lại nói: “Mẹ tôi từng kể, vì mấy huynh đệ bên cạnh cô cô kẻ chết người bị thương, còn có chết thảm cả nhà. Vì tính toán cho người nhà, thật ra Thạch thị song hiệp đã sớm tìm chỗ quy ẩn, cũng đã đón cả người nhà qua. Nếu không phải lo lắng cô tôi quyết chiến với Nhiếp Hằng Thành, họ đã ẩn nấp từ sớm.”

Mộ Thanh Yến nghĩ lại: “Uống cùng dòng nước giang xuyên với Thường đại hiệp?”

“Đúng.” Thái Chiêu thở dài, “Cái này hẳn là tôi không nhớ lầm, xem như là manh mối đi.”

Nét mặt Mộ Thanh Yến lộ vẻ cổ quái: “Nàng có biết con sông dưới núi Vũ An này dài bao nhiêu chăng?”

Thái Chiêu ngượng ngùng: “Hình như… nó, khá dài.”

“Dọc bờ giang xuyên có bao nhiêu thôn trang thành quách?”

“Hẳn là, rất nhiều.” giọng Thái Chiêu càng thấp hơn.

Rồi ngay lập tức cô cất cao giọng, “Tôi mặc kệ, dù sao thì tôi nói hết những gì đã biết rồi, huynh tuyệt đối không thể ra ngoài náo loạn, để Thạch thị song hiệp rơi vào hiểm cảnh.”

Mộ Thanh Yến rủ hàng mi dài dày đậm, “Vậy tốt nhất nàng nên coi chừng ta, nếu không thì…”

Thái Chiêu đã sớm liệu đến, mệt mỏi than thở: “Được thôi.”

Bình luận

Truyện đang đọc