HÀO MÔN NỊCH SỦNG: MANH THÊ QUÁ ĐÁNG YÊU





"Tại sao đột nhiên hỏi cái này?" Đường Nhiễm Mặc vỗ vỗ đầu cô, quả thực đem cô thành một em bé nhỏ mà sủng trong lòng.

"Bởi vì đây là lần đầu tiên cháu nghe nói, thúc sẽ đi gặp khách." Nói như vậy, thường cô chỉ thấy người khác muốn cầu mà gặp hắn.

Ánh mắt hắn hơi liễm, nhớ tới cuộc nói chuyện ở ngục giam kia, hắn nhàn nhạt nói: "Bởi vì người kia có chút đặc thù."

"Vậy hai bên thỏa thuận được không?"

"Còn chưa, bất quá đây chỉ là chuyện sớm muộn." Chuyện này hắn cũng không tính toán nói cho Mạt Lị.

Nhưng cho dù hắn không nói, Mạt Lị cũng loáng thoáng nhận ra, trực giác cô luôn luôn thật chuẩn, nhưng thường thường khi hắn không muốn cô tham dự, xác định hắn có thể giải quyết được, cô cũng không muốn theo đuổi đến cùng, thế là cô đổi đề tài, "Thúc thúc, Bạch Bạch mời cháu tham gia party tốt nghiệp của An Phong Nhã, cháu..."

"Không được." Hắn trực tiếp ngắt lời cô, thiết diện vô tình không lưu lại một chút thương lượng.

"Vậy... cháu không đi."

Theo như lời Thu Bạch Bạch, An Phong Nhã thi đậu đại học A, đây là đại học tốt nhất thành phố A. Nghe nói thành tích An Phong Nhã ngày thường là đội sổ, nhưng hắn chỉ dùng một tháng kiên trì học tập đã đi đậu đại học A. Thời điểm Thu Bạch Bạch gọi điện thoại nói cho Mạt Lị, thanh âm cũng như không dám tin tưởng. Mạt Lị tự nhận cô cũng không có giao tình thâm sâu gì với An Phong Nhã, nếu Đường Nhiễm Mặc phản đối thì cô liền không đi, nếu không tới lúc đó nhìn thấy An Phong Nhã cô cũng cảm thấy xấu hổ, bây giờ chỉ có thể gọi điện thoại từ chối lời mời của Bạch Bạch.

Đường Nhiễm Mặc không cho phép cô đi, nguyên nhân chủ yếu tự nhiên là An Phong Nhã, Mạt Lị ngẩng đầu lên, "Thúc thúc, vì sao thúc lại chán ghét Tống Nhiễm?"


Hắn cấm cô có quan hệ nam nữ khác, thì cô cũng muốn đề ra nghi vấn với hắn.

Đường Nhiễm Mặc nghe vấn đề cô đột nhiên hỏi tới thì hơi chững lại, tiếp theo thần sắc thay đổi nho nhỏ, "Tôi không chán ghét cô ấy."

"Gạt người, thúc không chán ghét cô ấy, thế nào mà lúc gặp mặt ở nhà hàng lại mang cháu rời đi nhanh như vậy?" Cô lập tức phá vỡ lời nói dối của hắn, ánh mắt sắc bén.

"Tống Nhiễm đối với tôi chỉ là người râu ria."

Cô kéo mặt hắn, làm mắt hắn nhìn vào chính mình, "Có thể làm thúc tránh mà không kịp, người đó có thể xem là râu ria không?"

"Mạt Lị......"

"Dạ?" Cô xụ mặt, trong mắt lộ ra ý tứ là cháu nghe đây, xem thúc bắt bẻ thế nào.

Đường Nhiễm Mặc thở dài một tiếng, không có biện pháp đối phó cô, "Cháu có thể không cần nhạy bén đến như vậy được không?"

"Nếu cháu khờ một chút, thúc bị phụ nữ khác cướp đi cháu cũng không biết." Cô nói lời chính đáng, lấy khí thế của bạn gái chính quy của hắn mà nói, "Thúc không giải thích rõ ràng với cháu, sau này cháu không để ý tới thúc nữa!"

Hắn thỏa hiệp, "Được được được, tôi nói."

"Mau nói!"

"Tống Nhiễm là người Phương Dự thích, Phương Dự đã thích cô ấy mười mấy năm."

"Cái này cháu biết, lúc cậu thấy cô ấy, bộ dáng thật ngây ngốc, cháu đã đoán ra được."

Đường Nhiễm Mặc cúi đầu hôn cô một cái, "Mạt Lị của tôi thật thông minh."

"Đừng nói dông dài nữa, thúc không muốn thấy cô ấy, nguyên nhân khẳng định không chỉ đơn giản như vậy."

Đây là lần đầu tiên cô bày ra bộ dáng hùng hổ dọa người, trước kia không phải thơm ngọt đáng yêu sẽ là dịu dàng khả ái. Nguyên lai phụ nữ trên thế giới đều là giống nhau, khi bên cạnh người đàn ông của mình xuất hiện một người khác phái, giác quan thứ sáu liền sẽ mạnh lên một cách đáng sợ, đây không có căn cứ khoa học nào, nhưng ngàn năm qua bản lĩnh này của phụ nữ đều là không thầy dạy cũng hiểu.

Đường Nhiễm Mặc đối mặt với Mạt Lị như vậy, thế nhưng lại không lấy ra uy nghiêm bình thường khi không cho cô ăn đồ ngọt, mà lại không tự giác thuần phục, ngoan ngoãn trả lời: "Phương Dự thích Tống Nhiễm, nhưng Tống Nhiễm lại không thích cậu ta."

"Cái này cháu cũng nhìn ra... Từ từ!" Mạt Lị mở to hai mắt, "Cô ấy không phải là thích thúc chứ?!"

"Tuy không muốn thừa nhận, nhưng..."

"Hóa ra là vậy, làm sao cậu có thể chỉ vì nguyên nhân là mẹ của cháu mà cứ nhằm vào công kích thúc thúc!"

Thanh âm kích động của Mạt Lị làm Đường Nhiễm Mặc nuốt luôn lời phía sau, tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng Tống Nhiễm thích hắn là sự thật. Hơn nữa, cô thổ lộ với hắn không chỉ một lần, không ngoại lệ tất cả đều bị hắn cự tuyệt, nhưng cô càng cản càng hăng, nếu không phải do cô xuất ngoại, hiện tại còn không chừng vẫn quanh quẩn bên người hắn.

Có thể nói, Đường Nhiễm Mặc, Phương Dự, Tống Nhiễm quan hệ ba người có thể tạo thành một chuỗi mũi tên một chiều, Phương Dự thích Tống Nhiễm bao lâu, Tống Nhiễm liền thích Đường Nhiễm Mặc có bấy lâu, hai người nào đó ở một phương diện nào đó rất giống nhau.

"Chính là......" Mạt Lị thật mau bình tĩnh xuống, cau mày nói: "Tống Nhiễm che dấu thật tốt, cháu không nhận ra cô ấy thích thúc. Cô ấy so với Dung Huyên mạnh hơn nhiều, ngay cả nếu cô ấy chạm vào thúc, cháu cũng sẽ chỉ cảm thấy cô ấy là người tính tình tùy tiện, không câu nệ tiểu tiết mà thôi, cháu cư nhiên... thiếu chút nữa là bị cô ấy gạt rồi!"


Cô ủy khuất đến muốn khóc, lúc Tống Nhiễm ở cùng với Phương Dự, đích xác có thể thấy được cô ấy là một người có tính tình hào phóng. Mạt Lị trước giờ còn tự xưng là thông minh nhạy bén, thời gian qua chưa từng bị bại, bây giờ cư nhiên nhìn sót Tống Nhiễm, nếu Tống Nhiễm tiếp cận thúc thúc của cô, cô vẫn còn phát hiện không ra!

Đường Nhiễm Mặc buồn cười vỗ vỗ đầu cô, trấn an, "Ngoan, không khóc."

"Cháu mới không khóc!" Cô ngạnh một hơi, chu miệng lên, quật cường, "Cháu mới không có vì nhìn không ra Tống Nhiễm thích thúc mà cảm thấy uể oải đâu!"

"Được được được, cháu không có."

"Đều là thúc sai!"

"Được được được, đều là tôi sai."

Mạt Lị bị thái độ như có lệ của hắn càng làm cho ủy khuất, khóc nức nở, tiếp tục chỉ trích hắn, "Trêu chọc nhiều phụ nữ như vậy, đào hoa đóa này tiếp đóa khác, cái gì đại tiểu thư Cao Châu Nhi, lại đại minh tinh Dung Huyên, hiện tại còn một người bạn học cũ Tống Nhiễm, thúc đây là muốn khai cả rừng hoa đào a!"

Kỳ thật cô nháo lên không vì như vậy, loại đàn ông như Đường Nhiễm Mặc này luôn là mục tiêu làm phụ nữ động tâm, cô mới biết có ba người mà thôi, sau lưng còn có biết bao nhiêu không nhịn được tâm tư với hắn, nếu cô thật muốn so đo, chỉ sợ vô pháp được an ổn. Cô tức giận vì không nhìn ra ý tưởng của Tống Nhiễm, đây thật là một đả kích lớn với sự tự tin của Mạt Lị!

Nói hắn muốn khai cả rừng hoa đào... tội danh này thật lớn, nhưng nếu không phải cô nhắc tới, hắn sớm đã đem Cao Châu Nhi cùng Dung Huyên quẳng đi nơi nào, còn Tống Nhiễm, hắn căn bản cũng không để trong lòng.

"Tôi đối với đào hoa luôn không có hứng thú, cháu không phải không biết đi. Tôi chỉ thích Mạt Lị mà thôi." Hắn một câu hai ý nghĩa, tiếng nói trầm thấp mê muội.

Mạt Lị bên tai nóng lên, sau một lúc quay đầu đi kiêu ngạo hừ một tiếng.

Hắn khó mà có được sức chống cự trước bộ dáng trẻ con của Mạt Lị, đem đầu cô quay lại gần sát mình, hôn lên khóe mắt, nói, "Tôi Đường Nhiễm Mặc mắt cao tới đỉnh, trừ bỏ Mạt Lị thơm ngọt, những hoa hoa cỏ cỏ khác không đáng để ý trong mắt tôi."

Khóe môi Mạt Lị không nhịn xuống được cong cong lên, nhưng cô vốn vẫn còn tức giận, nếu mau như vậy đã nguội thì có phải chính mình quá không nguyên tắc, cô ngượng ngùng ôm cổ hắn, đem mặt chôn vào trong cổ hắn, ngửi trên người hắn vị bạc hà nhàn nhạt, trong lòng thỏa mãn cực kỳ.

"Miệng lưỡi trơn tru."

"Cháu không thích sao?"

Hơn nửa ngày, mới truyền đến thanh âm cực nhẹ, "Thích."

"Sau này tôi sẽ càng nói nhiều lời làm cháu thích." Hắn hơi hơi nghiêng đầu, đôi môi mỏng dán vào lỗ tai cô, như có như không đụng vào, câu đến hai người tâm đều ngứa ngáy.

Cô khẽ gật đầu, "Được......"

Tuy rằng bình thường Mạt Lị luôn thích trêu chọc hắn, nhưng một khi hắn nói trở lại, cô hoàn toàn không phải là đối thủ, chỉ lo mặt nóng đỏ lên.

...

Đường Nhiễm Mặc hiện tại không muốn tách ra khỏi Mạt Lị, hắn ban đầu còn muốn cho Mạt Lị lấy thân phận thực tập ở công ty, làm trợ lý bên người hắn, trải qua chuyện Trình Nhân, hắn lười đến tìm lý do mà trực tiếp mang theo Mạt Lị đến công ty cùng tiến cùng lùi, có người cảm thấy không có gì không đúng, có người có thể nói "trực giác phát triển."

Từ Mẫn nhìn tổng tài lại một lần nữa nắm tay thiếu nữ mỹ lệ đi vào thang máy, cô đờ mặt ra, lâm vào si mê. "Đại thúc xứng đôi thiếu nữ... Má ơi, máu tôi muốn cạn..."

Cô vừa mới cầm lòng không đậu thốt ra một câu, liền cảm thấy phía sau có một ánh mắt bắn về phía mình, giống như lưng bị kim chích, cô máy móc quay đầu lại, nuốt nước miếng, "Thư ký Thẩm, xin chào."


"Từ Mẫn, tôi đã cảnh cáo cô cái gì?" Thẩm Thiên Thu mắt kính tựa hồ lóe hàn quang, gương mặt đột nhiên sinh ra một cỗ hàn khí lạnh băng.

Từ Mẫn nói lắp, "Tôi, tôi, tôi... tận lực công tác, vì công ty cống hiến!"

"Cô ngồi quầy ở đây, có thể cống hiến cái gì?"

"Nhìn xem, xem ai đến trễ về sớm, không cho bất luận kẻ nào có cơ hội đục nước béo cò!"

"A? Theo tôi được biết, cô tháng này đã đến trễ hai lần."

Từ Mẫn biểu tình vặn vẹo cúi đầu, hổ thẹn...... Mới là lạ! Cô nguyền rủa kẻ nào lắm mặt báo cáo cô.

Thẩm Thiên Thu tiến lên vài bước, chuẩn xác rút ra tiểu thuyết cô giấu ở sau tư liệu, lần này vẫn là tình yêu chung thủy với tổng tài, bất quá tên đã đổi thành "Thư ký tổng tài: vạn thụ vô cương", "Thư ký tổng tài mặt lạnh", "Boss đại nhân nhẹ nhàng sủng"...

Sắc mặt Thẩm Thiên Thu thay đổi mấy lần, cuối cùng âm dương quái khí nói, "Nhìn không ra, cô còn đọc qua mấy thứ này..."

Từ Mẫn đại kinh thất sắc, vội run run giải thích: "Thư ký Thẩm suy xét, thời gian tôi đi làm tôi không có xem! Tôi chỉ là... giữ sách này để đem về nhà mà thôi."

"Đúng vậy, cô đi làm đích xác là không xem." Thẩm Thiên Thu mặt lạnh, "Từ Mẫn, một quyển sách một phần hai vạn từ kiểm điểm, cho cô 5 ngày, nếu không tôi đốt hết."

"Không được a!" Từ Mẫn hô: "Thẩm đại nhân, tất cả đây đều là bản gốc, đốt đi không còn bản khác! Năm ngày viết nhiều chữ như vậy, tôi làm không nổi."

"A, vậy bốn ngày đi."

"Thư ký Thẩm..."

"Ba ngày."

"Tôi viết! Tôi viết còn không được sao!"

"Hừ." Thẩm Thiên Thu cầm sách nghênh ngang mà đi.

Từ Mẫn khóc không ra nước mắt, Thẩm Thiên Thu cái tên thối này, một quyển sách là một phần hai vạn chữ kiểm điểm, anh ta cầm đi không dưới bảy cuốn nha!






Bình luận

Truyện đang đọc