HÀO MÔN NỊCH SỦNG: MANH THÊ QUÁ ĐÁNG YÊU



Mạt Lị ở trong phòng đi một vòng, nhìn các đóa hoa màu sắc tươi đẹp, cô lưỡng lự, lúc này, một màu trắng thuần khiết hấp dẫn mắt cô, đi đến trước bàn cô từ bình hoa rút ra vài bông.

Tương Diệp Ưu Nại cười nói: "Hoa này giống như tên Tiêu tiểu thư, tháng tám là lúc hoa nở đẹp nhất, lúc đó gia gia sẽ cho người đem rất nhiều mạt lị đến."

*Mạt lị: hoa nhài [ảnh]

"Sinh nhật tôi đúng là vào tháng tám, nghe nói mẹ tôi đúng là vì tôi sinh ra là thời điểm mạt lị nở rộ nhất nên mới đặt tên cho tôi Mạt Lị."

"Tiêu tiểu thư, ý nghĩa hoa mạt lị cô có biết không?"

Mạt Lị lắc đầu.

"Hoa mạt lị trắng nghĩa là thân thiết, yêu thích cảm tình, hoa mạt lị tím là mỹ mạo, thành thục, nói chung ý nghĩa của hoa mạt lị là: em là sinh mệnh của tôi." Tương Diệp Ưu Nại đi đến bên người Mạt Lị, cười, "Xem ra mẹ Tiêu tiểu thư thập phần yêu cô."

Mạt Lị cầm hoa lặng đi, cúi đầu nhìn đóa hoa màu trắng trong tay, cảm xúc khác lạ, "Phải không... Tôi còn không biết có tầng ý nghĩa này..."

"Lúc mẹ tôi sinh tôi ra thì qua đời, cha tôi thường xuyên không cùng tôi thân cận nữa. Lúc tôi ba tuổi, ông ấy từ biệt gia gia, đi biệt tăm, tôi là ở bên người gia gia mà lớn lên, đối với tôi từ trước đến nay đều không được hưởng tình thương của mẹ, cho nên tôi thật hâm mộ Tiêu tiểu thư."

Tương Diệp Ưu Nại luôn nở cười dịu dàng, nhưng trong mắt cô lại cất giấu nỗi tịch mịch, hiếm khi có người nhìn thấy nỗi tịch mịch của cô, Mạt Lị hôm nay đã thấy được.

Trước đây Mạt Lị cũng là một cô nhi, cũng bởi vì quá hiểu chuyện không có sự ngây thơ của con nít, không có gia đình nào nguyện ý thu dưỡng cô. Cô cũng chưa từng trải nghiệm qua cái gọi là tình thương của mẹ, Phương Ý đặt tên con mình là Mạt Lị, nhưng mà, Mạt Lị đó không phải cô. Từ trên người Tương Diệp Ưu Nại, Mạt Lị cơ hồ thấy được mình trước đây, nhưng hiện tại cô có Đường Nhiễm Mặc, không còn cảm giác đơn độc như trước đây nữa.


"Tương Diệp tiểu thư, tôi có thể nhìn ra được, Tương Diệp hội trưởng rất thương yêu cô, rốt cuộc, cô là cháu gái duy nhất của ông ấy."

"Đại khái là vậy." Tương Diệp Ưu Nại cười cười, không biết là đang an ủi Mạt Lị hay là an ủi chính mình, mẹ và cha của cô là liên hôn thương nghiệp, nhưng sau khi mẹ cô chết, gia gia vẫn luôn muốn cha cô tái hôn, vì Tương Diệp gia sinh một người thừa kế danh chính ngôn thuận, nhưng mà, cha cô lựa chọn rời đi.

Có lẽ, Tương Diệp Từ Ngộ cũng không nghĩ đến, chỉ là một thương nghiệp liên hôn mà thôi, con trai mình lại bởi vì con dâu đã chết, tình nguyện bỏ đi cũng không hề tái hôn.

Tương Diệp Ưu Nại nhìn về phía ảnh chụp trên bàn, trong khung ảnh là một tấm ảnh xưa cũ, một nam một nữ, nam anh tuấn tiêu sái, khuôn mặt ra vẻ uy nghiêm bởi vì vui mừng mà lộ ra điểm tươi cười, nữ một thân đồ màu trắng, cười bao dung mà rất đẹp.

"Có thể làm gia gia nhớ tới trong lòng cũng chỉ có bà nội."

"Vị này chính là phu nhân của Tương Diệp hội trưởng sao?"

"Phải, lúc tôi chưa sinh ra thì bà nội đã qua đời, nghe nói là bà nội sau khi sinh cô nhỏ, thân thể vẫn không được tốt, sau lại bởi vì gia gia đấu súng, bà chắn trước người gia gia, cuối cùng bất hạnh qua đời. Có đôi khi tôi thấy gia gia cầm ảnh chụp, cứ lau lau mãi khung ảnh."

Trong lòng Mạt Lị chợt cảm thấy vi diệu, cô nhớ tới một màn mình cùng Đường Nhiễm Mặc cũng bị Trình Nhân lấy súng chỉ vào. Cô tiến đến gần một bước, gần đến ảnh chụp, giơ ngón tay chỉ vào đồ vật đeo trước người người đàn ông: "Cái này hình như là... đồng hồ quả quýt?"

"Là đồng hồ quả quýt, tôi có nghe gia gia nhắc qua, đồng hồ này là bà nội đưa cho gia gia, đã từng có đại sư nói qua, nếu ai thất lạc thứ này mà có người nhặt lại cho mình thì người đó chính là một nửa kia chủ định cho mình. Lúc đầu tôi nghe qua còn cảm thấy thật buồn cười, sau đó nghe gia gia cùng bà nội biết nhau được là từ cách đó, tôi lại có điểm tin." Tương Diệp Ưu Nại lại nở nụ cười, cô nhìn về phía Mạt Lị, "Tiêu tiểu thư, duyên phận loại này cũng thật kỳ diệu, có phải không?"

"Đúng, thực là kỳ diệu."

"Giống như, cô của tôi rời khỏi Tương Diệp gia ngày mười lăm tháng 3, ngày hôm đó cô quỳ trước cửa một ngày, trời mưa rất to nhưng gia gia trước sau không chịu gặp cô, hiện giờ chúng tôi ở đây, cơ hồ mỗi năm ngày mười lăm tháng ba đều có mưa, mưa lớn mưa nhỏ.... Nhưng mà, cô cũng đã qua đời... Gia gia khẳng định là hối hận, năm đó lại không nhìn mặt cô."

"Người chết không thể sống lại, quá khứ đã không thể quay đầu, chỉ có thể quý trọng thật tốt hiện tại."

"Tiêu tiểu thư nói thật hay. Ôi, nhìn tôi xem, chúng ta không phải nói cắm hoa sao? Kết quả đề tài càng đi càng xa." Tương Diệp Ưu Nại ảo não vỗ đầu mình, cô đi đến bàn dài giữa phòng, ngồi xuống, "Tiêu tiểu thư lại đây, xem tôi cắm hoa."

"Được."

Nhưng các cô chưa cắm hoa được bao lâu, Hạc Điền Thủ bỗng nhiên đứng ở cửa, hơi hơi khom người, "Tiêu tiểu thư, Minh thiếu gia đang tìm cô."

Tương Diệp Ưu Nại nghi hoặc, "Minh biểu ca, anh ấy không đi suy nghĩ cách tìm ra mật mã, như thế nào lại đi tìm người?"

"Tôi cũng không biết."

"Vậy Diệu ca ca đâu? Anh ấy đang làm gì?"

"Diệu thiếu gia đã rời khỏi Tương Diệp gia."

"A, thật là, cả hai người đều không xem nặng chuyện người thừa kế này chút nào, khiến tôi còn rối rắm hơn, xem bọn họ ai mới là người thắng."

Mạt Lị đứng lên, "Nếu Minh thúc...... Minh tiên sinh tìm tôi, tôi xin phép rời đi trước."


"Được, lần sau có cơ hội tôi lại đưa Tiêu tiểu thư chơi những thứ khác."

"Tôi thực chờ mong." Mạt Lị cười nói lời tạm biệt, đi theo Hạc Điền Thủ rời khỏi phòng hoa.

Minh Lại đang đứng ở đình viện chờ cô, Hạc Điền Thủ đưa người tới, sau đó khom người cúi chào rồi rời đi.

Minh Lại vỗ vỗ đầu Mạt Lị, "Tiểu nha đầu, cùng tiểu Ưu Nại chơi như thế nào?"

"Tương Diệp tiểu thư thực tốt, tôi rất thích."

"Thấy hai người hợp ý như thế tôi cũng an tâm. Cũng do Ưu Nại cùng cô không cách biệt tuổi tác lắm, tích cách ôn ôn nhu nhu, càng có thể làm bạn tốt."

"Hạc Điền nói thúc có việc tìm tôi, rốt cuộc có chuyện gì?"

Minh Lại thấy bộ dáng không kiên nhẫn của cô, lập tức giả vờ ủy khuất, "Tôi đây không phải thấy Đường Nhiễm Mặc đi nghỉ phép mà chỉ nói chuyện công việc cùng ông ngoại sao? Lo lắng cô trời xa đất lạ, sợ cô nhàm chán mới nghĩ lại đây tìm cô dẫn đi ra ngoài chơi."

Mạt Lị cảm kích mỉm cười, rồi mới lạnh nhạt nói, "Cảm ơn Minh thúc thúc, nhưng hiện tại tôi cũng không muốn đi ra ngoài chơi."

"Này, coi như cô đi cùng với tôi ra ngoài chơi không được sao? Tôi suy nghĩ mật mã cả một ngày, đầu muốn nổ ra rồi, bây giờ phải đi giải sầu thôi."

Mạt Lị hoài nghi nhìn hắn, "Nhưng tôi như thế nào lại cảm thấy, thúc giống như không đem chuyện người thừa kế để trong lòng."

"Cô muốn xuyên thấu sự cố ý ngụy trang không chút để ý tới của tôi hay sao, nói cho cô biết, nếu không có Hắc Xuyên Diệu, tôi không chừng đã buông tay chạy lấy người, ông ngoại nói, nếu Hắc Xuyên Diệu tiếp quản Tương Diệp gia, tôi bị Hắc Xuyên Diệu đùa chết ông ấy cũng không quản. Nhật Bản khác với quốc nội, cậu ta là đại ca của cả khu vực, lại bắt được quyền lợi Tương Diệp gia, tôi có thể bị chết ở tha hương nha!"

"Thúc có quá khoa trương không?"

Minh Lại oán giận, hắn nói: "Cô không biết, Hắc Xuyên Diệu chỉ ước gì cho tôi chết đi, từ nhỏ tới lớn cậu ta lúc nào cũng coi tôi là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, nếu không phải do cái người không lo nhiều chuyện bao đồng cha tôi bảo hộ thêm, tôi đã sớm bị cậu ta phái người giết."

"Minh thúc thúc, hiện tại là xã hội pháp trị......"

"Cậu ta là phe hắc bang, cô biết không?" Minh Lại xua xua tay, "Thôi thôi thôi, tôi mà giải thích cái gì cho tiểu nha đầu đây, cái gì mà hắc bang..."

Mạt Lị lùi sau một bước, "Được rồi, tôi không phải cái gì cũng không biết."

Minh Lại cười cười, "Hắc Xuyên Diệu người này thật vất vả mới rời đi, xem tôi đáng thương như thế, như thế nào, có thể đi ra ngoài chơi với tôi không?"

"Được, đi thôi......" Mạt Lị bất đắc dĩ đáp ứng.

...

Minh Lại lái xe đưa Mạt Lị đến công viên giải trí, từ sau khi xảy ra việc Trình Nhân bắt cóc, Mạt Lị quả thực có bóng ma sợ hãi với công viên giải trí. Nhưng Minh Lại nhiệt tình quá, bị hắn kéo đi vào bên trong, cô cũng không hiểu tiếng Nhật, bởi vậy toàn bộ hành trình đều là Minh Lại cùng người khác giao lưu, cô hiểu ra được, có lẽ ngoại trừ Tương Diệp gia, không phải ai ở Nhật Bản cũng có thể nói tiếng Trung.

Minh Lại chạy tới đem một cái bong bóng bay cùng một cái kẹo bông gòn nhét trong tay cô, "Ha ha, anh bán kẹo bông gòn nói cô lớn lên thật đáng yêu nên cho cô một cái kẹo, vui không?"


"...Vậy thúc cho tôi bong bóng bay là vì cái gì?"

"Con nít tới công viên giải trí không phải đều cầm bóng bay sao?"

Quai hàm cô phồng lên: "Tôi không còn nhỏ."

Minh Lại vươn ra ngón tay chọc chọc cái trán của cô, đôi mắt phượng cười cười, "So với tôi, cô còn rất nhỏ."

Mạt Lị: "......"

"Này, tiểu nha đầu xảy ra chuyện gì?"

"Không có gì......" Động tác vừa rồi của Minh Lại làm cô hốt hoảng, tưởng như thấy hình bóng Đường Nhiễm Mặc đang trêu đùa cô.

Minh Lại vỗ vỗ đầu cô, "Đứng đây đợi chút, tôi đi mua vé, không được lộn xộn đó!"

"A... tôi đã biết." Cô không phải con nít ba tuổi, có cần phải nói rõ ràng như thế sao?

"Tiểu nha đầu." Minh Lại cười, sau đó đi về phía phòng bán vé xếp hàng.

Mạt Lị cắn kẹo bông gòn, nhìn người đi qua đi lại không ngừng, không biết có phải hay không thời tiết đẹp, hay là công viên giải trí này luôn đông đúc như vậy mà lượng người thật là nhiều.

Bên cạnh cô có hai ba đứa trẻ chạy qua chạy lại, đụng vào một người phụ nữ, người đó té về hướng Mạt Lị, hai người va chạm nhau, kẹo bông gòn rơi trên mặt đất, cũng may cô gái được Mạt Lị đỡ được.

"Xin lỗi, cô không sao chứ?"

Là tiếng Trung.

Mạt Lị ngẩng đầu lên, thấy khuôn mặt người phụ nữ đó thì sửng sốt.






Bình luận

Truyện đang đọc