HÀO MÔN NỊCH SỦNG: MANH THÊ QUÁ ĐÁNG YÊU

Editor: Súp Lơ Vị Bạc Hà

-------

Trước kia đã nghe Thu Bạch Bạch nói qua, Mạt Lị mới biết được lần đó lúc các cô lẻn ra khỏi trường học, người mở cửa sau chính là hội trưởng hội sinh viên Thi Ứng Thanh, lại có một lần nữa, Thu Bạch Bạch một mình, đang quen thuộc chuẩn bị trèo tường, cô liền nhìn thấy có người cầm chìa khóa mở khóa, sau khi thấy rõ là ai, trợn mắt há hốc mồm, đầu tiên là Mạt Lị, sau đó là Thi Ứng Thanh, đầu năm nay, là học sinh giỏi phổ biến đều bỏ học sao?

Cũng chính là lần này, Thu Bạch Bạch quen biết Thi Ứng Thanh, tạm biệt ngày trèo tường, còn mỗi ngày chạy đến thư viện.

Mạt Lị vừa nhìn bộ dáng Thu Bạch Bạch liền biết cô nàng đang yêu, tuy rằng cô đối với Thi Ứng Thanh không có hứng thú lắm, nhưng khi cần thiết, cô sẽ hảo hảo nhắc nhở Thu Bạch Bạch không nên làm ra chuyện gì, bất quá hiện tại... Trong đầu cô không ngừng nghĩ đến Đường Nhiễm Mặc.

Hôm nay cô và Thu Bạch Bạch là trực ban, lại bởi vì có một phen nói chuyện với Hứa Thiến, vì thế lúc các cô rời khỏi trường cũng có chút muộn, Thu Bạch Bạch vừa đi tới cổng trường, cơ hồ là liếc mắt một cái liền nhìn thấy nam sinh bày ra phong cách dựa vào cây.

Hắn đứng dưới tàng cây, hơi cúi đầu, lông mi thật dài che khuất tầm mắt hắn buông xuống, hoàng hôn vì ngọn tóc đen của hắn mạ một tầng màu vàng ấm áp, không ai biết hắn đang suy nghĩ cái gì, chỉ cảm thấy ở trên người hắn, năm tháng nhất thời cũng an tĩnh, hắn có lẽ thật sự trầm tư...

Suy ngẫm về cái rắm! Đùa đấy à! An Phong Nhã sẽ bày ra vẻ u sầu văn nghệ như vậy!

Thu Bạch Bạch đi tới trước mặt hắn, khóe miệng giật giật, "An Điên, anh đang chơi cái gì vậy? ”

Mạt Lị cũng tò mò nhìn cậu.

“Nhân sinh trên đời, thoáng như bóng câu qua khe cửa, bỗng nhiên mà thôi, hôm nay dương quang, khó được say lòng người.”Đôi mắt hắn khép lại, lại chậm rãi ngẩng đầu lên, khuôn mặt tuấn mỹ, trên lông mày lại tựa hồ hàm chứa một tia ưu sầu không giải được, trong mắt vẻ u buồn, làm cho người bên ngoài cũng rơi vào trong thương cảm của hắn.

Trong khi gió thổi qua, những bông hoa rơi đầy đường mòn, trong gió hun khói, trong mưa cánh hoa màu đỏ, An Phong Nhã khuynh quốc tuyệt sắc.

"Tôi đi đây..." Thu Bạch bạch phát ra một tiếng tán thưởng mà không giống tán thưởng, cô không thể không thừa nhận, anh họ của cô là đại mỹ nhân, nhưng mà, "Nhiều hoa hồng như vậy…….là mua bao nhiêu…..."

Mạt Lị  đưa tay ra, không ít cánh hoa rơi xuống lòng bàn tay cô, cô nhìn về phía Thu Bạch Bạch nói: "Đây không phải là hoa hồng, mà là nguyệt quý nha."

"Cái gì, cư nhiên là nguyệt quý?" An Phong Nhã lập tức phá công, hắn tức giận nhướng mày, "Đại Hoàng, Đại Hắc, các cậu làm ăn kiểu gì vậy!"

Hai người lập tức từ trên cây bò xuống, trên người bọn họ còn đeo trên túi sách tất cả đều là cánh hoa màu đỏ, giờ phút này cảm nhận được đại ca tức giận, đều là nơm nớp lo sợ.

Một người lắp bắp, "Đại, đại ca, hoa hồng trong tiệm hoa bán hết..."

Một người miễn cưỡng trấn định, "Nguyệt quý và hoa hồng đều là màu đỏ. Rắc lên cũng rất đẹp, ha ha ha, anh nói đúng không, đại ca?"

"Đẹp mắt... Nhìn đại gia thật đẹp!" An Phong Nhã xoay người một cước đá một cước, "Chỉ có hoa hồng mới có thể xứng đôi với cao quý của tôi, dám lấy nguyệt quý lừa gạt tôi, ngại sống quá lâu?"

Hai tiểu đệ khổ mệnh oa oa kêu to, "Đại ca tha mạng! Là chúng em sai!"

"Kỳ thật nguyệt quý cũng rất đẹp." Mạt Lị  đứng ở trong cánh hoa trên mặt đất, đôi mắt trong suốt như sóng xanh, tràn đầy ý cười nhàn nhạt, trong ánh hoàng hôn, lại làm cho nàng tựa hồ mông lung, thanh nhã xuất trần, năm tháng yên tĩnh.

An Phong Nhã bất giác đình chỉ bạo hành tiểu đệ, chỉ cần ở trước mặt nàng tạo ra bất kỳ thanh âm ồn ầm nào, đều giống như là một đại ác nhân, hắn yên lặng nhìn Mạt Lị, bỗng nhiên quên lời nói, còn có một chút tay chân luống cuống, cái này không giống An Phong Nhã, nhưng hắn chính là An Phong Nhã.

Thu Bạch Bạch che miệng mình lại, cô đột nhiên lĩnh ngộ cái gì.

Đúng lúc này, một chiếc xe màu đen dừng ở cửa, trên xe có một người đàn ông, anh anh anh tuấn, nhưng cũng hơi thở lãnh khốc, anh ở bên cạnh xe, không tiến thêm một bước, chỉ trầm giọng gọi: "Mạt Lị"

Hắn có niềm tin rằng cô sẽ chạy đến

"Chú!" Mạt Lị ngọt ngào kêu lên, sau đó không do dự chạy tới, bước chân giương lên từng chút hoa rơi, nhào vào trong ngực anh, cô vui vẻ nói, "Sao chú lại tới đây?"

Vẻ mặt của anh mềm mại như vậy, "Biết hôm nay cháu trực, chuyện của công ty xử lý xong tôi liền thuận tiện đến đón cháu."

Nhân tiện? Quả thật, bất quá là vì tự mình đón cô, "thuận tiện" đem khối lượng công việc hôm nay hoàn thành trước thời hạn mà thôi.

Đường Nhiễm Mặc hỏi: "Vì sao không nhận điện thoại của tôi?"

"A?" Mạt Lị sửng sốt, vội vàng lấy điện thoại di động từ trong túi ra, mới phát hiện có vài cuộc gọi nhỡ còn có tin nhắn, có lẽ đường Nhiễm Mặc gọi điện thoại muốn nói với cô chờ hắn đến đón cô, "Điện thoại di động của cháu chuyển sang im lặng... Vừa rồi nói chuyện với bạn bè cũng không chú ý, thực xin lỗi a, chú~…..."

Bạn?

Đường Nhiễm Mặc trực tiếp nhảy qua hai người Đại Hoàng, Đại Hắc đánh nước tương, Thu Bạch Bạch hắn biết, cho nên cũng nhảy qua, vì thế tầm mắt của hắn rơi vào trên người An Phong Nhã, thiếu niên này, chính là thiếu niên của bể bơi ngày đó...

Hắn tra qua bối cảnh của hắn, An Phong Nhã, đại thiếu gia An gia, một thiếu niên mùi sữa chưa khô, nhưng lúc này, Ánh mắt An Phong Nhã đối với hắn xưng là âm ngoan không né tránh, ngược lại cũng quật cường nhìn chằm chằm hắn, hắn hơi nheo mắt lại.

Đường Nhiễm Mặc cảm thấy bảo bối của hắn bị người khắc mơ ước.

  ...

Bình luận

Truyện đang đọc