HÀO MÔN NỊCH SỦNG: MANH THÊ QUÁ ĐÁNG YÊU

Editor: Súp Lơ Vị Bạc Hà

--------

Có một số việc nói toạc, liền có thể lớn mật chơi -- ngữ tự Mạt Lị.

Thứ hai là ngày đi học, Thu Bạch Bạch vốn nên tiếp tục phát huy sự nghiệp ngủ của mình, nhưng cô nhìn người bên cạnh, bộ dáng thoạt nhìn tinh thần sáng láng kia, cô thật sự không nhịn được, thật sự là không nhịn được, thật cẩn thận hỏi: "Mạt Lị ... Tâm trạng của cậu có vẻ tốt?"

"A ~ bởi vì hôm qua đã xảy ra một chuyện tốt." Mạt Lị mỉm cười, đôi mắt dường như lấp lánh ánh sáng.

Thu Bạch Bạch Mặc, cô luôn có nụ cười của Mạt Lị rất mê người, nhưng sao cô lại cảm thấy hôm nay Mạt Lị cười càng mê người hơn?

"Hôm qua... Có chuyện gì hay không? Chú của cậu không mắng cậu sao? "Chuyện xảy ra trong bể bơi còn rõ ràng, khi đó Đường Nhiễm Mặc mang theo một thân sát khí tiến vào, từ khí thế người khác liền thấp hơn một nửa, chứ đừng nói là sau này khi hắn mang Mạt Lị đi, Thu Bạch Bạch rất muốn bảo vệ Mạt Lị, nhưng cơ chế tự bảo vệ của cô ấy luôn rất mạnh, Đường Nhiễm Mặc và cô ấy căn bản không phải là một chuỗi thức ăn, cô ấy sợ.

Mạt Lị cười có ý tứ khác, "Chú của tớ không trách tôi, cậu cứ yên tâm đi."

Vừa nghĩ đến sau khi xong việc, bộ dáng Đường Nhiễm Mặc hận không thể vĩnh viễn nhốt mình trong phòng tắm, cô liền vui vẻ, theo một ý nghĩa nào đó mà nói, tổng giám đốc thuần tình rất dễ thẹn thùng, bất quá đây là bí mật của cô, cô sẽ không nói với bất luận người nào.

"Mạt Lị, hình như cậu có bí mật gì đó rất nghiêm trọng, có phải cậu có chuyện gì gạt tớ không?" Thu Bạch Bạch không hổ là nữ sinh có đặc tính động vật, trực giác nguyên thủy nhất, ở trên người cô thể hiện vô cùng rõ ràng.

"Không có nha." Mạt Lị biểu hiện quang minh lỗi lạc, cô không phải gạt Thu Bạch Bạch, chỉ là lựa chọn không nói cho cô biết mà thôi, "Tớ làm sao cảm thấy, mấy ngày nay ngược lại cậu có chút không thích hợp đó?"

"Tớ có gì không đúng?"

"Gần đây cậu, hình như thường xuyên đến thư viện, tớ nghe nói, hội trưởng sinh viên cũng là một người thích đến thư viện." Đôi mắt tươi cười của cô sáng sủa.

Ánh mắt Thu Bạch Bạch lập tức bối rối, "Đây không phải là kỳ thi cuối kỳ sắp tới sao!? Tớ thích học tập, học tập làm cho tớ hạnh phúc! "

"A~" Chỉ cần đáp một tiếng, Mạt Lị không nhìn Thu Bạch Bạch nữa, mà là mở quyển sách trong tay ra.

Cô đơn giản buông tha truy vấn như vậy, Thu Bạch Bạch càng thêm không có cảm giác an toàn! Cô mới không tin chỉ dựa vào một câu nói của mình là có thể lừa gạt tiểu hồ ly này!

Bất quá, cô cũng không dám tiếp tục khơi mài đề tài này nữa...

Thu Bạch Bạch hiếm khi yên tĩnh một ngày, lúc tan học mới khôi phục sức sống, cô vừa mới kéo Mạt Lị đứng dậy, Hứa Thiến ngăn ở trước mặt các cô.

Mạt Lị thấy Hứa Thiến hào phóng hiếm khi có bộ dáng nhăn nhó, không khỏi nghi hoặc, "Lớp trưởng, có việc gì không?"

"Cái này..." Hứa Thiến tựa hồ khó có thể mở miệng, nghiến răng một cái, mới nói ra mục đích ngăn cản các cô, "Các cậu, muốn quay quảng cáo không?"

"Quay quảng cáo?" Thu Bạch Bạch cùng Mạt Lị liếc nhau một cái, "Chúng ta?"

"Thật ra ba tớ là một đạo diễn, ngày hôm đó ông ấy xem diễn xuất của hai người, khen hai người diễn rất tốt, gần đây ông ấy nhận một quảng cáo, muốn hai người đến làm diễn viên chính, tớ nhận sẽ hỏi ý kiến của các cậu, không sao, nếu như không muốn, các cậu có thể nói thẳng!" Hứa Thiến cuối cùng lớn tiếng nói.

Ba cô là đạo diễn, danh tiếng trong giới cũng rất lớn, Hứa Thiến vẫn rất tự hào, nhưng khi ba cô muốn cô đến hỏi ý kiến của bạn học, hơn nữa còn yêu cầu cô nhất định phải thuyết phục Mạt Lị và Thu Bạch Bạch, cô sẽ không vui vẻ như vậy.

Nó được gọi là gì? Người ta không muốn còn mặt dày đi cầu sao? Hứa Thiến luôn rất tôn trọng ý chí chủ quan của người khác, nếu như người ta không muốn, lại bởi vì cô là lớp trưởng ngượng ngùng cự tuyệt mà đáp ứng, trong lòng cô chỉ cảm thấy càng thêm không được tự nhiên.

Thu Bạch Bạch rất hứng thú hỏi: "Quảng cáo gì vậy?"

"Một trò chơi võ hiệp trực tuyến, tớ cũng không rõ ràng lắm, nhưng nghe nói còn muốn mặc cổ trang chụp, các cậu yên tâm! Nó không phải là loại quần áo hở hang đâu! "Hứa Duy ba Hứa Thiến, một đời đạo diễn nổi tiếng, mới không thể chụp những thứ thấp kém như vậy!

Mạt Lị suy nghĩ nhiều hơn Thu Bạch Bạch, cô hỏi: "Ba của lớp trưởng, không biết là đạo diễn nào?"

"Ba tôi tên là Hứa Duy, ông ấy từng đóng rất nhiều phim truyền hình cũng từng đóng mấy bộ phim, gần đây còn là 《 Giang Hồ Phong Vân 》, bạn học Tiêu cậu đã xem qua chưa?"

Mạt Lị Mỉm cười, "Ừm, có xem qua."

Không chỉ xem qua, cô còn đặc biệt cuồng nha~

So với Mạt Lị không có hứng thú với giải trí điện ảnh và truyền hình, Thu Bạch Bạch vẫn biết rất nhiều, cô dùng một giọng điệu bất ngờ nói: "Không nghĩ tới ba cậu chính là đạo diễn Hứa đặc biệt lợi hại kia! Tớ nghe nói rằng ngay cả khi ông đã làmbộ phim để kích hoạt tất cả các người mới, ông cũng có thể đảm bảo doanh thu phòng vé đầu tiên! Tớ có thể gặp ông ấy xin chữ ký không!?"

Hứa Thiến xấu hổ, "Thật ra ông ấy cũng không lợi hại như cậu nói..."

Mạt Lị nói: "Cậu có hứng thú quay không?"

"Ừm!" Thu Bạch mạnh mẽ gật đầu, "Tớ còn chưa quay quảng cáo, nhất định rất thú vị, cho dù quay không tốt tớ cũng không có tổn thất gì, coi như đi chơi đùa mà, Mạt Lị ,cậu đi không?"

Cô suy nghĩ không quá một giây và nói, "Được, tớ đi với cậu"

Thu Bạch Bạch rất vui vẻ, cô thật sự khó có thể cự tuyệt.

  ...

Bình luận

Truyện đang đọc