HÀO MÔN NỊCH SỦNG: MANH THÊ QUÁ ĐÁNG YÊU

Editor: Súp Lơ Vị Bạc Hà

-------------

Mấy ngày nay bắt đầu nhiều trận mưa nhỏ, mang đến một tia mát mẻ cho mùa hè nóng bức,  《 Giang Hồ Phong Vân 》 vạn người chờ mong nghênh đón đại kết cục, không hổ rating số một, tạm thời không phát hiện ra những bộ phim truyền hình xuất sắc khác, Mạt Lị  có chút nhàm chán.

Thứ bảy chủ nhật cô ở nhà, mà Đường Nhiễm Mặc vẫn không thay đổi vẫn đến công ty, cho nên ngoại trừ dì Vương đúng giờ tới tận nhà nấu cơm, Mạt Lị  cũng không có người nói chuyện,Thu Bạch Bạch? Đừng nói cậu ta, vừa gọi điện thoại cho cậu ấy, cô ấy rất thể bận rộn, cũng không biết bận là cái gì.

Mạt Lị nhìn ngoài cửa sổ mưa vẫn chưa dứt, trong lòng cũng giống như có mây đen, bình thường loại thời điểm này, cần ăn kem điều chế một chút tâm tình. Cô từ trong sô pha đứng lên, mang dép lê vừa mới đi được vài bước, liền phát hiện trên bàn trà bày một văn kiện, cô nhớ rõ...

Vẫn là tối hôm qua khi cô ăn hai hộp kem, Đường Nhiễm Mặc từ thư phòng đi ra, nói với cô muốn bảo vệ răng, lúc ấy hình như anh chính là tiện tay đặt tài liệu lên bàn.

Cô cầm lấy văn kiện lật xem, phát hiện mình căn bản không hiểu, bất quá văn kiện trên tay anh, hẳn là rất quan trọng, Mạt Lị  bỗng nhiên biết mình nên làm thế nào để gϊếŧ thời gian.

Cô gọi điện thoại cho dì Vương trước, để dì ấy không cần tới đây, sau đó tự mình làm thêm hai phần cơm, dùng điện thoại di động tra sửa lộ tuyến đến công ty Thịnh Thế, thay quần áo nhà, không quên mang theo giấy tờ, thu dọn xong hết thảy ra khỏi cửa.

Bên ngoài vẫn còn mưa nhỏ, cô mở ô, đi về phía nhà ga, những người qua đường trong mưa, hầu hết đều vội vã.

Khi đi ngang qua một con hẻm, đột nhiên một thiếu niên từ bên trong đi ra đụng phải cô, bởi vì quán tính cô liên tục lùi lại vài bước, nhưng may mắn không bị ngã, nếu không trên mặt đất vẫn còn ướt, quần áo của cô đều bị bẩn.

“Lão đại, anh không sao chứ!”

Thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi hất tay người kia, "Tôi là ai, bất quá đụng phải người mà thôi, có thể có chuyện gì a?"

Một người khác đẩy một người lên tiếng đầu tiên, "Đã bị một đứa con gái đụng phải mà thôi, cậu ồn ào cái gì?"

"Đúng vậy..." Hắn vội vàng dời ô lên đầu lão đại một chút.

Mạt Lị bình tĩnh lại tinh thần nhìn đoàn người trước mặt, ba nam sinh, rõ ràng có thể thấy được, cầm đầu là nam sinh có thể dùng mỹ mạo để hình dung nhất.

Khuôn mặt của hắn tinh xảo, ánh mắt lại nhàn tản bất kham, ngũ quan lập thể tuấn mỹ như đao khắc, mặc cho ai cũng không chọn được chỗ sai lầm, tai trái của hắn có một cái khuyên tai kim cương màu bạc, càng thêm một phần kiệt ngạo bất tuân, hắn rất cao, Mạt Lị  chỉ có thể ngửa đầu nhìn hắn.

Tuy rằng là hắn đụng phải cô, nhưng bọn họ chặn đường, thái độ lại là không muốn cứ như vậy trực tiếp để cho cô đi.

"Này, cậu đụng phải lão đại chúng tôi sao không xin lỗi?" Đây là em trai số 1 che ô.

Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện,"Xin lỗi, tôi không thấy rõ.”

"Hừ, bộ dạng cũng không tệ lắm." Thiếu niên từ trên xuống dưới, lại nhìn Mạt Lị từ dưới lên trên một lần, sờ lên cằm, "Bất quá muốn khiến cho ta chú ý, thủ đoạn này cũng không khỏi quá ấu trĩ. ”

“......”

"Nể tình cô coi như một mỹ nhân, cho dù thủ đoạn cô tạo ra quá kém, tôi cũng cơ bản tán thành nỗ lực của cô." Hắn vỗ vỗ bả vai tiểu đệ số hai, "Được rồi, liền đem tên của cô ấy ghi vào trong hàng xếp hàng đi."

“Vâng, lão đại!” Tiểu đệ số 2 rất nhanh lấy ra một quyển sổ và một cây bút, nhìn về phía Mạt Lị , "Này, cậu tên gì?"

Tuy rằng không biết xếp hàng là có ý gì, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy bộ dáng thật lợi hại, vì thế Mạt Lị  cười, "Tôi họ Nghê, tên Sa Bích, Sa trongsa mạc, Bích thủy bích.”

"Lão đại, nhớ kỹ, cậu ta xếp thứ 27."

"27? Không cần gấp gáp." Khóe miệng thiếu niên lộ ra ý cười làm càn, hảo tâm trấn an nói: "Mỗi nữ nhân cũng chỉ có thể ở bên cạnh tôi ba ngày mà thôi, rất nhanh đã đến phiên cậu, hảo hảo chờ mong đi."

Nói xong, hắn mang theo hai gã tiểu đệ nghênh ngang rời đi, bóng lưng kiêu ngạo mà không thể qua đời.

Trong lòng Mạt Lị  yên lặng niệm một câu, bệnh thần kinh.

Cô cầm ô một lần nữa cất bước, rồi sau khi quét vào người ngồi trên mặt đất trong hẻm, dừng lại.

Nam sinh bên trong, áo sơ mi trắng có vết bẩn, có vết máu, trên người cậu tựa hồ có không ít vết thương, cậu dựa vào tường ngồi trên mặt đất, cả người đều ướt sũng, vô thanh vô tức.

Vừa rồi ba người kia chính là từ trong ngõ nhỏ đi ra... Mạt Lị  do dự trong chốc lát, cô đi vào, ngồi xổm trước mặt anh, đặt ô lên đỉnh đầu anh, nhỏ giọng hỏi một câu, "Cậu có ổn không?"

Cậu chậm rãi ngẩng đầu, ngọn tóc màu đen còn đang nhỏ giọt, khuôn mặt cậu tái nhợt mà lạnh lùng, có vết thương, cũng có chút bẩn, trong ánh mắt lạnh như băng, phòng bị, lại sau khi nhìn thấy là cô, trong nháy mắt sững sờ.

Hắn thoạt nhìn cũng bất quá cùng nàng tuổi tác không sai biệt lắm, ân oán của thiếu niênnha... Trong lòng Mạt Lị  hiểu được không ít, thoạt nhìn cậu bị người ta vây đánh, cô không khỏi có chút đồng tình với cậu.

Cô lấy khăn giấy từ trong túi ra, tới gần gò má cậu ta, thân thể cậu trong nháy mắt căng thẳng, giống như là tùy thời có thể hung hăng đẩy Mạt Lị ra, sau khi cảm nhận được động tác lau chùi của cô thật cẩn thận, cậu lại chậm rãi thả lỏng, tầm mắt hơi rơi xuống, không biết đang suy nghĩ cái gì, hoặc có lẽ cái gì cũng không nghĩ.

  ...

Bình luận

Truyện đang đọc