HÀO MÔN NỊCH SỦNG: MANH THÊ QUÁ ĐÁNG YÊU

Editor: Súp Lơ Vị Bạc Hà

---------

Mạt Lị nhỏ giọng sửa lại, "Tôi không gọi số 27, tôi có tên..."

An Phong nhã nhặn khó chịu "Chậc" một tiếng, "Đàn ông đang nói chuyện, phụ nữ không nên xen vào."

"À..." Mạt Lị  nhìn Thu Bạch Bạch nghẹn cười, không nói lời nào nữa.

Trương Mễ Mễ từ phía sau Thẩm Khê lộ ra đầu, "Mạt Lị, cậu ấy..."

Cô cẩn thận liếc mắt nhìn An Phong Nhã, mới hảo tâm nói với Mạt Lị : "Cậu mau tới đây..."

Thu Bạch Bạch vừa nghe lời này liền không hài lòng, cô kéo tay Mạt Lị , hướng về phía Trương Mễ Mễ cũng không có sắc mặt tốt, "Cậu tính là cây hành nào vậy? Chúng tôi là bạn của Mạt Lị, cậu ấy đương nhiên cùng một chỗ với chúng tôi nói chuyện?"

"Chúng tôi... Tôi cũng là bạn của Mạt Lị! Trương Mễ Mễ cắn răng một cái, không cam lòng yếu thế nói: "Thẩm Khê vẫn là bạn trai của Mạt Lị! Mạt Lị, cậu đến đâu đi  họ... Bọn họ không phải người tốt..."

"Bạn ~ trai ~ a" An Phong Nhã chậm rãi đọc ba chữ này, quay đầu lại nhìn về phía Mạt Lị, khóe miệng cười thế nào cũng cảm thấy không đúng.

Phản ứng của Thu Bạch Bạch càng kích động, "Mẹ kiếp, Mạt Lị  cậu cư nhiên yêu sớm!"

Mạt Lị giơ tay nâng ngạch lên, im lặng một lúc lâu, "Chuyện trước kia của tớ đều quên không sai biệt lắm... Bạn học Thẩm Khê, cậu không giải thích một chút sao? Về mối quan hệ hiện tại của chúng ta."

Không phải trước đây, nhưng bây giờ.

Thẩm Khê nhìn thẳng vào tầm mắt của Mạt Lị , dường như nhìn cô một lát, chậm rãi nói: "Chúng tôi đã chia tay, cho nên hiện tại không có quan hệ gì."

"Tại sao?" Ngoài dự đoán, người dẫn đầu không thể chấp nhận không phải là Mạt Lị, ngược lại là Trương Mễ Mễ, cô nắm lấy cánh tay Thẩm Khê chất vấn, "Tại sao anh lại chia tay Mạt Lị!? Rõ ràng hai người các ngươi lúc trước đều tốt như vậy..."

Cô không thể lý giải, một người là bạn tốt nhất của cô, một là lớn lên cùng với cô, được cô coi như anh trai để đối xử với, chuyện của hai người này, cô đều không thể ngồi yên.

Đối mặt với Trương Mễ Mễ không dám tin, Thẩm Khê không nói gì, hắn nhìn Mạt Lị , khi nhìn thấy cô nghe được bọn họ đã chia tay, bộ dáng cô thở phào nhẹ nhõm, hắn hơi mím môi.

"Vậy thật sự là quá tốt, tôi muốn giáo huấn cậu, dám chọc số 27 không vui." An Phong Nhã đột nhiên mê người cười, "Em trai thân mến của tôi, cậu sẽ cùng tôi luyện tập chút đi. ”

Hắn đang trưng cầu ý kiến của Thẩm Khê, nhưng không đợi Thẩm Khê trả lời, An Phong Nhã một nắm đấm liền nện vào mặt Thẩm Khê, Thẩm Khê lải nua lui ra sau một bước.

"Cậu làm gì vậy?". Trương Mễ Mễ la hét chắn trước Thẩm Khê, ngăn cản An Phong Nhã, rõ ràng lúc trước cô còn sợ An Phong Nhã, hiện tại trong lòng sợ hãi đã sớm bị phẫn nộ thay thế.

“Tránh ra!”

An Phong Nhã hung hăng đẩy Trương Mễ Mễ ra, cô không đứng vững ngã xuống sàn nhà lạnh lẽo.

Ánh mắt Thẩm Khê lạnh xuống, hắn lau vết máu trên khóe miệng, không còn là nhậm An Phong Nhã quyền cước hướng về phía trước, mà là lần đầu tiên, nghiêm túc thật sự xông lên muốn cùng hắn đọ sức một phen, nắm đấm đầu tiên của hắn thất bại, nhưng sau một lần nữa xoay người xoay người đá, thẳng tắp đánh vào sườn mặt An Phong Nhã.

An Phong Nhã nở nụ cười, bộ dáng không thấy chật vật, trong mắt ngược lại tất cả đều là hào quang hưng phấn.

Rất nhanh hai người một lần nữa đánh nhau, thanh âm nắm đấm đập vào thịt lớn hơn một tiếng, đây là một hồi tận tình chém gϊếŧ.

Người trong bể bơi thét chói tai, thậm chí có người lấy điện thoại di động ra chụp ảnh, Mạt Lị đỡ Trương Mễ Mễ đứng lên, cô kéo Trương Mễ Mễ muốn xông lên khuyên can, hiện tại hai người đánh nhau không thể giải thích, Trương Mễ Mễ xông lên, không thể nghi ngờ là tặng "đầu người".

Tuy nhiên, nhìn chiến trường không có khói thuốc súng ở giữa, Mạt Lị lo lắng nói: "Mặc kệ như vậy, được chứ?"

Thu Bạch bạch không sao phất phất tay, "Không có việc gì không có việc gì, hai người bọn họ đều đánh ba năm, cũng không thấy ai thiếu tay thiếu chân."

"Ba năm?"

"Thẩm Khê cùng mẹ cậu ta ba năm trước đến An gia, mẹ cậu ấy là mẹ kế của An Điên, từ khi mẹ cậu ta dẫn cậu ta gả vào An gia, hai người bọn họ đánh nhau chưa từng dừng lại."

Thế nhưng, hôm nay là lần đầu tiên Thẩm Khê phản kháng.

Nguyên lai là con cái tổ chức lại gia đình, cũng khó trách sẽ thế cùng thủy hỏa, nói là nói như vậy, nhưng mà Mạt Lị vẫn tin tưởng, chỉ sợ mỗi lần đều là An Phong Nhã gây chuyện trước.

Hai thanh niên nhiệt huyết không đánh nhau bao lâu, bởi vì rất nhanh đã có bảo vệ tách bọn họ ra, hai ba nam nhân trưởng thành cũng mới có thể bảo đảm vững vàng bắt được một thiếu niên, An Phong Nhã cùng Thẩm Khê trừng mắt nhìn nhau, trên mặt hai người đều treo màu.

Người quản lý hồ bơi tức giận chạy tới, chỉ vào hai người gây sự mắng: "Có biết nơi này là ai mở sân không?Lông cũng không mọc đủ, liền dám ở chỗ này gây sự, đưa cảnh sát đi!"

“Bọn họ còn chưa trưởng thành đâu!” Thu Bạch Bạch vô xem náo nhiệt không ngại chuyện lớn, hảo tâm nhắc nhở một câu.

"Chưa trưởng thành... Hừ! Gọi người giám hộ của các cô cậu!"

An Phong Nhã giật giật mày, "Thu Bạch Bạch, cô câm miệng!"

Vào đồn cảnh sát tốt hơn là tìm người giám hộ!

"Tôi đó là hảo tâm giúp cậu, tôi nhìn anh họ muốn vào cục cảnh sát, nhưng thật sự không để ý." Bình thường lúc cô gọi hắn là anh họ, chính là thời điểm muốn bỏ đá xuống giếng.

"Yo, còn anh em họ, các người cùng nhau?" Quản lý chỉ vào ba cô gái trong nhóm Thu Bạch Bạch, "Được, các người cũng gọi người giám hộ tới cho tôi!"

Sắc mặt Thu Bạch Bạch cứng đờ, cái gì gọi là châm lửa thiêu thân, cô đã biết, "Tôi lại không đánh nhau, tại sao lại tính cả tôi!?"

"Em gái, chúng ta chính là người một nhà, có chuyện đương nhiên cùng nhau gánh vác, đúng không?" Trong mắt An Phong Nhã tràn đầy ý cười ác liệt.

Mạt Lị cảm thấy vô lực, cô cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại, nhưng mà cũng không có tác dụng gì, cô cơ hồ có thể tưởng tượng, chờ Đường Nhiễm Mặc tới, sắc mặt anh sẽ đáng sợ cỡ nào.

  ...

Bình luận

Truyện đang đọc