Thu Thiên là đang lấy lòng cô.
Mạt Lị vừa nghe Thu Thiên mở miệng, trong nháy mắt ra kết luận này. Vì cái gì muốn lấy lòng cô? Bởi vì cô họ Tiêu? Bời vì phía sau cô là Đường Nhiễm Mặc? Hay là bởi vì... Phương Dự.
Cô mỉm cười hỏi: "Bạn học Thu, làm sao quen được cậu của tôi vậy? Ngày kỷ niệm thành lập trường thấy hai người hợp tấu, hẳn là đã quen biết từ lâu."
"Giáo viên dạy đàn violon cho tôi là bạn tốt của Phương thúc thúc, sau khi cô giáo xuất ngoại du học có nhờ Phương thúc thúc chiếu cố tôi, trong khoảng thời gian này cũng là nhờ vào Phương thúc thúc chỉ đạo cầm nghệ cho tôi."
"Thì ra là thế, tiệc rượu tôi sẽ xem lại, bất luận có đi hay không, đều phải chúc phúc một chút, chúc phụ thân bạn học Thu sinh nhật vui vẻ."
Thu Thiên ngọt ngào nói: "Cảm ơn!"
Bởi vì Thu Thiên xuất hiện, trên đường trở về Mạt Lị không thể không suy nghĩ nhiều. Thu Bạch Bạch cho đến nay không nói với cô về vấn đề gia đình mình, nhưng cho dù Bạch Bạch không nói, cô có thể đoán được không ít, Thu Bạch Bạch tính tình cứng rắn, mỗi khi tranh phong nhìn qua cô ấy đều áp đảo người khác, nhưng phía sau khẳng định có không ít mệt mỏi. Trong lòng Mạt Lị ẩn ẩn có tính toán...
Mạt Lị nói với tài xế chuyển hướng đi, thay vì về nhà, cô đi Thịnh Thế. Hiện tại lúc này Đường Nhiễm Mặc khẳng định còn ở trong công ty, tuy rằng lần trước nói chuyện có làm thái độ cuồng công việc của hắn có thu liễm, nhưng bản tính thì khó dời, loại nghỉ ngơi như thế này không thể thiếu đốc thúc được.
Thời điểm tới gần Thịnh Thế, bỗng dưng có một đám ký giả nhốn nháo ngăn cản con đường, thật là náo nhiệt. Xe không thể chạy tiếp, Mạt Lị cùng tài xế nói một tiếng, sau đó cô đi một mình vào. Mới xuống xe đi vài bước, cô phát hiện, họ đang phỏng vấn một người đàn ông, mà người trẻ tuổi cao quý kia, là Tống Lan.
Tống Lan ở đó nói cười tự nhiên, đèn flash nhấp nháy không ảnh hưởng đến anh chút nào, cử chỉ phong độ nhẹ nhàng, thong dong có độ, thật mê hoặc phụ nữ. Bất quá chức nghiệp đạo đức của các nữ phóng viên đã ngăn các cô lại mà tiếp tục, không thể từ bỏ cơ hội phỏng vấn Tống Lan.
"Lạ kỳ, tôi lớn lên không kém hắn chút nào, tại sao không ai lại đây phỏng vấn tôi?"
Một cánh tay khoác lên vai Mạt Lị, tiếng nói hắn thật êm tai, nghe tới có vẻ bất bình tức giận, hắn cười hì hì nhìn về phía Mạt Lị, "Cô cảm thấy sao? Tiểu bảo bối yêu quý của Đường Nhiễm Mặc."
Mạt Lị bất động thanh sắc lui một bước, né tránh tay chân hắn tiếp xúc với mình, cười nhìn lại hắn, "Minh thúc thúc cũng rất đẹp."
"Lời nói thật nói rất đúng, nhưng kêu cái gì mà thúc thúc, làm tôi nghe thấy già quá." Minh Lại vứt lại một cái nhìn mị hoặc, thật xứng với câu phong tình vạn chủng.
Mạt Lị bỗng nhiên nhớ tới An Phong Nhã, cũng là loại hormone tự tin như thế đối với chính mình, biểu hiện thật phù hoa, nhưng cũng không thể phủ nhận bọn họ là những soái ca khó gặp.
Đáng tiếc, trừ bỏ mị lực đàn ông của Đường Nhiễm Mặc, mị lực của những người khác đối với Mạt Lị đều là số không, "Anh là bạn tốt của thúc thúc tôi, thì đương nhiên tôi cũng nên gọi anh một tiếng thúc thúc."
"Ai, thật là, bị một tiểu mỹ nữ kêu ta là thúc thúc, thôi ta nhịn." Trong mắt Minh Lại hiện ra vẻ bất đắc dĩ, hắn nhìn lại đám người náo nhiệt bên kia, không chê đại sự cười cười nói: "Biết bên kia xảy ra chuyện gì không?"
"Không biết."
"Khoảng thời gian trước cậu nhóc Tống Lan này tai tiếng mới nháo ra bị áp xuống, kết quả ngày hôm qua lại truyền ra hắn cùng nữ diễn viên nổi tiếng Dung Huyên cùng ra khỏi một phòng khách sạn, tiểu nha đầu, biết cùng nhau ra khỏi một phòng khách sạn là ý tứ gì không?"
"Kiểu như... phòng khách sạn kia thật tốt?"
"Ha ha ha......" Minh Lại vui sướng cười ra tiếng, ý cười trong mắt làm lòng người sáng rọi, "Cũng không sai, khách sạn Minh gia chúng ta đương nhiên là tốt nhất, nếu không thì tại sao có nhiều người ưu ái đến thế?"
Mạt Lị thực an tĩnh nhìn hắn làm càn tươi cười, hắn ho nhẹ một tiếng, cũng cảm thấy chính mình diễn quá khoa trương.
Minh Lại vỗ vỗ đầu cô, thần bí khó lường nói: "Kỳ thật Tống Lan cùng Dung Huyên căn bản không có ở chung phòng, bọn họ là cố ý từ trong cửa đi ra để người ta chụp, còn có, Tống Lan căn bản là ở chỗ này cố ý chờ phóng viên... Cô nói, cậu ta vì sao làm như vậy?"
"Cháu đoán không được."
Minh Lại thấy cô đều không phối hợp chính mình, ủy khuất, "Ai, đừng như vậy, cô cũng chưa nghiêm túc đoán một chút nào."
"Bởi vì không biết gì để đoán, cháu cũng không có hứng thú với việc này."
Lúc này đột nhiên vài người bảo an tới, dẹp bớt đoàn phóng viên, Thẩm Thiên Thu cũng ra tới. Anh nhìn thấy Tống Lan mặt ra vẻ không sao cả thì tức muốn đau răng. Khuôn mặt ngày thường tu dưỡng rất tốt lúc này cũng không duy trì được bình tĩnh.
Tống Lan sờ sờ cái mũi, "Tôi còn tưởng rằng cậu muốn đợi một lúc nữa mới ra."
"Cậu chờ chị cậu trở về thu thập cậu đi!" Thẩm Thiên Thu hận luyện sắt không thành thép, che chở phía trước Tống Lan, thoát ly khỏi vòng vây phóng viên.
Minh Lại nhún nhún vai, "Thôi, chẳng còn gì náo nhiệt để xem."
"Cháu đi tìm thúc thúc, tạm biệt Minh thúc thúc."
"Ai, tiểu nha đầu, thúc thúc của cháu nói không chừng hiện tại đang nổi nóng."
Cô xoay người liền rời đi, lòng tốt Minh Lại nhắc nhở, cũng không biết cô rốt cuộc nghe lọt được bao nhiêu. Đường Nhiễm Mặc hiện tại tâm tình không tốt, đừng hỏi hắn tại sao biết được, bởi vì hắn vừa mới chính là bị Đường Nhiễm Mặc đuổi ra, tiểu nha đầu này đi vào, nói không chừng sẽ đâm vào họng súng... Thôi, hắn không cần quản, điều nên nói hắn đã nói.