HÀO MÔN NỊCH SỦNG: MANH THÊ QUÁ ĐÁNG YÊU



Mạt Lị ấp úng không trả lời được, dưới ánh mắt thâm tình của hắn, cô dần dần xấu hổ cúi đầu. Lúc nào Đường Nhiễm Mặc cũng có vẻ thành thục ổn trọng, cô đều cảm thấy mình thật sự quá ngây thơ, cô mếu máo nắm lấy tay hắn, nói không nên lời.

Hồi lâu, mềm mại thanh âm mới một lần nữa vang lên, "Thực xin lỗi, cháu biết sai rồi."

Cô không nên chưa nói lời nào với hắn đã rời đi... Lần này, là cô nghiêm túc xin lỗi.

Môi Đường Nhiễm Mặc cong lên, hắn lại hôn lên khóe mắt cô, vươn đầu lưỡi liếm đi nước mắt chưa khô, giọng khàn khàn, "Nếu lại có lần sau... tôi sẽ đem khóa cháu lại."

Trái tim Mạt Lị hung hăng nhảy nhảy, cô không xác định lời này của hắn là nghiêm túc hay vui đùa, nhưng khi thấy bộ dáng hắn cười khẽ, cô cũng không dám chơi trò mất tích nữa.

Mấy ngày nay cô đều trở thành cô gái thật ngoan ngoãn, sợ làm gì đó sẽ chọc tới Đường Nhiễm Mặc. Mà Đường Nhiễm Mặc nhìn cô ngoan ngoãn như con cừu non cũng cảm thấy thú vị, phải biết rằng trước kia, tiểu nha đầu này mỗi lần lấy lòng hắn không phải vì ăn đậu hũ hắn thì lại có mục đích riêng, đơn thuần lấy lòng hắn như vầy cảm thụ cũng thật đủ mới mẻ.

Bất quá buổi tối hôm nay, cô ngồi trên sô pha nhấm nháp một hộp kem, cắn cắn cái muỗng bộ dáng muốn nói lại thôi, đã giằng co vài phút.

Cuối cùng, Đường Nhiễm Mặc buông máy tính trong tay ra, cười như không cười nhìn cô, "Cháu lại có chủ ý gì?"

"Không có không có! Cháu không có chủ ý gì cả!" Cô hoảng loạn thu hồi tầm mắt, ánh mắt dừng ở màn hình TV, nhưng mà trên TV chiếu gì cô cũng xem không vào.

Hắn vừa mới tắm rửa xong, trên người ăn mặc một cái áo sơ mi trắng, hai ba nút phía trên không cài, hơi hơi cúi người liền có thể nhìn thấy lồng ngực tinh tráng, "Thật sự... cái gì cũng không nghĩ?"


Má ơi, đây là mỹ nam kế!

"Cháu......" Mạt Lị ngón tay giật giật, thiếu chút nữa không nhịn xuống đã sờ soạng vào.

Hắn trầm giọng, "Mạt Lị."

"Được được, cháu nói!" Hắn luôn luôn biết cô không có sức chống cự lại sắc đẹp của hắn, cũng biết như thế nào mới bức cô nói ra. Cô buông kem trong tay ra, cổ vũ chính mình rồi mới nhìn mắt hắn: "Bạch Bạch ở trên núi không cẩn thận té ngã, hiện tại đang ở bệnh viện, cháu có thể đi thăm cô ấy không?"

"Có thể."

"Cháu thật sự thăm cô ấy xong liền trở về...... Cái gì?" Cô nghiêng đầu chớp chớp mắt, cảm thấy chính mình có ảo giác.

"Tôi nói có thể."

Hắn quá dễ nói chuyện, cứ như thế đã đáp ứng rồi, cứ thế Mạt Lị không dám tin tưởng phát ra nghi vấn, "Vì, vì cái gì?"

"Thu Bạch Bạch là bạn của cháu, cô ấy nằm viện cháu cũng nên đi thăm." Đường Nhiễm Mặc bắt lấy tay Mạt Lị, đem cô ôm vào lòng.

"Thúc thúc nhanh như vậy liền đồng ý......"

"Vì cái gì không đồng ý? Chẳng lẽ, kỳ thật cháu cũng không muốn đi?"

"Không không không, cháu muốn đi, thúc thúc thật sự là quá tốt!" Cô vui mừng hôn hắn một cái, mấy ngày nay hắn đều biểu hiện bộ dáng lạnh băng, nhưng vẫn thật là thông hiểu lý lẽ!

Đương nhiên, nếu cô biết sau lưng cô là mười mấy người bảo vệ, chỉ sợ cô sẽ không nói như thế.

...

Thu Bạch Bạch cũng không phải ở bệnh viện có Lý Phi, nghe nói thời điểm cô bị thương, Phương Dự một đường lái xe đem cô đưa tới bệnh viện. Bệnh viện này có cổ phần của Phương gia, hơn nữa bác sĩ khoa chỉnh hình cũng là có tiếng trên thế giới. Quan trọng nhất là, đây là địa bàn Phương gia, Phương Dự có thể giúp Thu Bạch Bạch chắn lại những người cô không muốn gặp, tỷ như Thu Thiên cùng Ngô Nhược, từ sau bữa tiêc kia, hai người thật ra sức tích cực tìm kiếm tình cảm thân thích.

Thu Phong cũng đã tới vài lần, cho dù Thu Bạch Bạch biểu hiện thật sự lãnh đạm, hắn cũng có thể xem dường như không có việc gì, cứ mang theo tươi cười hòa ái, lẳng lặng mà nhìn Thu Bạch Bạch. Cuối cùng kết cục đương nhiên là hắn cùng An Nhiên không hợp lời nào, từng người châm chọc nhau, tuy nói chính xác là An Nhiên đơn phương châm chọc, Thu Phong chỉ là cười bỏ qua mà thôi.

Lúc Mạt Lị tới vừa vặn liền đụng phải một màn này.

An Nhiên cười nói: "Nghe nói hôm nay có người nộp thuế, ai nha, tôi như thế nào lại cảm thấy Thu tiên sinh khai thuế, con số giống như có gì đó không hợp."

"Nghe nói cũng chỉ là lời đồn, cảnh sát cảm thấy không đúng cũng có lẽ vậy." Ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ phản chiếu lên người Thu Phong, cả người hắn tỏa ra vẽ nho nhã phi thường.

"Không nhất định, chính là có cái gọi là không có lửa làm sao có khói, không làm chuyện trái với lương tâm tự nhiên sẽ chịu được thuế quan kiểm tra."


"Chờ cảnh sát có thể cầm lệnh điều tra lệnh đi vào Thu gia, kẻ hèn sẽ rộng mở đại môn hoan nghênh cảnh sát, bất quá...... Nếu cảnh sát có thể lấy thân phận cá nhân tiến vào, tôi nghĩ tôi có thể đem mọi bí mật tôi có đều kể hết cho." Hắn mỉm cười, cuối cùng một câu dẫn người mơ màng.

An Nhiên đôi mắt đẹp đảo vòng, "Cảnh phục không cởi ra được, lấy đâu ra thân phận là cá nhân?"

Bọn họ anh một lời tôi một câu, ngữ khí phảng phất chỉ là đơn thuần nói chuyện phiếm, nhưng trong không khí mùi thuốc súng cứ tăng mãi, làm người nghe chỉ có thể biết yên lặng mà chống đỡ.

Thu Bạch Bạch đã sớm quen với hai người bọn họ đối chọi gay gắt như vậy, cô coi như bọn họ là không khí, chính mình ngồi trên giường chơi di động. Có đôi khi cô thật sự cảm thấy, An Nhiên và Thu Phong không phải vì thăm mình mà đến, bọn họ thuần túy là vì đối phương mà xuất hiện, làm cho đối phương phải buồn bực mới thôi.

Di động bị cô chơi muốn sắp hết pin, cô đang định nạp điện, một cái đầu xuất hiện ở cửa đang bối rối không biết có nên tiến vào hay không, cô hưng phấn hô lên: "Mạt Lị!"

Các cô từ khi bắt đầu nghỉ hè tới giờ chưa gặp mặt, Thu Bạch Bạch là do đi làm cho công ty Phương Dự mà không có thời gian, Mạt Lị thì do Đường Nhiễm Mặc quản quá nghiêm.

Bởi vì thanh âm của Thu Bạch Bạch, An Nhiên cùng Thu Phong dừng lại công kích nhau, cũng có thể xem như có chú ý đến người ngoài.

Mạt Lị đi vào trong, xấu hổ cười cười, "Chào An thúc thúc, chào dì An."

"Tiểu Mạt Lị, là tới thăm Tiểu Bạch à." An Nhiên liếc liếc mắt Thu Phong bên cạnh, cười ha hả nói: "Hai người bạn tốt nói chuyện phiếm đi, chúng tôi già cả không xen vào." Bà quay đầu lại vỗ vỗ đầu Thu Bạch Bạch, "Buổi tối mẹ tan tầm lại tới thăm con."

Thu Phong cũng nói: "Tôi cũng nên đi làm việc, Tiêu tiểu thư, làm phiền cô giải buồn cho Bạch Bạch một chút."

"Dạ, tạm biệt thúc thúc và dì."

"Mạt Lị đừng để ý đến bọn họ, lại đây ngồi!" Thu Bạch Bạch vỗ vỗ giường, nếu không phải chân cô bị bó thạch cao dày, thật đúng là nhìn không ra cô là người bị thương.

Thu Phong cùng An Nhiên đã rời đi, Mạt Lị ngồi vào mép giường, đem một bó hoa hồng vàng cắm vào bình hoa trên bàn, "Thấy cậu có bộ dáng đầy sức sống như vậy, tớ đã an tâm rồi."

"Vốn dĩ cũng chỉ là vết thương nhỏ thôi, là bọn họ làm quá lên mà thôi." Thu Bạch Bạch chạm chạm vào hoa hồng sáng chói, cười cực kỳ vui vẻ, "Đây là lần đầu tiên tớ nhận được hoa, Mạt Lị, vì sao muốn tặng tớ hoa hồng?"

"Trên đường đến đây, tớ nghĩ muốn đem cái gì đó cho cậu, thấy được cửa hàng bán hoa hồng vàng, thấy màu sắc thật ấm áp liền nghĩ tới cậu. Thế nào, thích không?"

"Siêu cấp thích! Tớ cuối cùng cũng có người tặng hoa! Xem sau này Phương Dự còn cười nhạo tớ nữa không, nói rằng tớ là bà đàn ông không ai tặng hoa." Hoa hồng vàng làm cho gương mặt Thu Bạch Bạch tươi cười đến càng sáng lạn, giống như mặt trời tỏa nắng làm người cảm thấy thật ấm áp.

Mạt Lị thấy cô vui vẻ, chính mình cũng vui vẻ, cô duỗi tay chạm chạm vào thạch cao trên chân trái Thu Bạch Bạch, "Thế nào, có đỡ chút nào không? Hiện tại còn đau nhiều không?"

"Khá hơn nhiều, chỉ là một tiểu phẫu, bác sĩ nói sẽ không lưu lại di chứng, tớ trong điện thoại đã nói tớ không có việc gì, cậu không cần khẩn trương đến vậy."

"Cậu là như thế nào mà bị té trên núi?" Mạt Lị nhớ rõ Bạch Bạch thiên phú vận động rất mạnh, đột nhiên té ngã như vậy có chút ngoài ý muốn.

Nói đến cái này, sắc mặt Thu Bạch Bạch thật không tốt, "Tớ không phải tự mình té ngã, tớ là bị đẩy ngã!"


"Bị người cố tình đẩy ngã?"

"Đúng vậy, tớ bị một cô gái trong công ty đẩy, té từ sườn núi lăn xuống, vừa vặn đụng trúng vào cục đá, đừng nhìn tớ hiện tại thấy tốt, lúc ấy đau muốn chết mất." Đương nhiên, cô trong lòng ngực Phương Dự loại lời này không thể khóc ra.

Mạt Lị cau mày hỏi: "Cô ấy vì sao muốn đẩy cậu?"

"Bởi vì cô ấy cảm thấy tớ cùng Phương Dự có quan hệ gì đó, thật đáng cười, anh ta mà nhìn trúng tớ, tớ còn thấy anh ta chướng mắt!"

Vô tội bị người coi như cái đinh trong mắt, Thu Bạch Bạch đầy mình oán khí, "Cũng mệt, người phụ nữ kia si mê Phương Dự như thế, cư nhiên người hắn thích là ai còn không rõ. Phương Dự chính là thích Tống Nhiễm kia mười mấy năm, đến nay si tâm không đổi, lại quản gì tới tớ?"

"Cậu... cậu biết Tống Nhiễm?"

"Không quen biết nha, chỉ là lúc Phương Dự say, nghe anh ta không ngừng gọi tên này, vậy hẳn chính là người anh ta thích."

Ngày đó lúc Phương Dự ngã ra đường, Thu Bạch Bạch chính là tóm được một thiên tình sử chua xót, kể lể bị cự tuyệt mười mấy năm, trong lòng hắn thật khổ nha! Nhưng mà trong lòng hắn khổ sở thì có quan hệ gì tới cô, cô không giúp được hắn, nếu không phải sợ hắn té vào dòng xe cộ, cô thật không nghĩ dẫn hắn về nhà đâu.

"Đúng rồi, Mạt Lị, cậu nhắn tin kia cho tớ là cái ý tứ gì, bảo tớ cùng Phương Dự bảo trì khoảng cách? Chính là tớ cảm thấy tớ căn bản cũng không tới gần anh ta quá, anh ta tính tình hư hỏng như vậy, tớ mới không có khả năng ở cùng anh ta!"

"Ai nha......"

Thu Bạch Bạch nghiêng đầu, "Mạt Lị, cậu vì sao thở dài?"

"Không có gì, tớ chỉ là suy nghĩ, có đôi khi đầu óc không được thông suốt, nghĩ không ra một số việc."

Cô còn lo lắng cảm tình Thu Bạch Bạch sẽ bị Phương Dự gây thương tích, nhưng chính là Bạch Bạch trước nay đều chưa từng suy xét đến vấn đề này. Loại người như Thu Bạch Bạch không thích động não, trừ khi có người giáp mặt nói thẳng với cô, bằng không cô vĩnh viễn đều sẽ không nghĩ tới loại vấn đề kia.

Nói lời khác, nếu nóiMạt Lị là người chủ động xuất kích trong tình cảm thì Thu Bạch Bạch hoàn toànchính là một người bị động, nếu đối phương không đủ cường thế mà nói ra, cũng đừngnghĩ tới cô sẽ giác ngộ ra.






Bình luận

Truyện đang đọc