HÀO MÔN NỊCH SỦNG: MANH THÊ QUÁ ĐÁNG YÊU



"Dung Huyên, tôi cảnh cáo cô, không cần lại tạo thêm ồn ào tai tiếng."

Ánh mắt Đường Nhiễm Mặc lạnh thấu xương, ngữ khí hờ hững. Trên bàn làm việc tất cả đều là ảnh chụp từ truyền thông. Hắn nhìn lướt qua, nhẹ nhàng cười nhạo một tiếng, "Lần này cô muốn giải thích thế nào?"

Người phụ nữ đang đứng nhướng mày, vẻ mặt không sao cả, cười nói: "Đây cũng không thể xem như tai tiếng được, rốt cuộc tôi cũng cố ý kết giao với Tống Lan, truyền thông chỉ là đoán biết trước thôi. Huống hồ là nghệ sĩ, không có tin tức kia, không phải chứng tỏ là không ai chú ý tới hay sao?"

Dung Huyên là một phụ nữ xinh đẹp, cũng là một người cực thông minh. Đường Nhiễm Mặc rất ít tán dương một người thông minh, nhưng Dung Huyên có nhan sắc, còn có EQ, hắn liếc mắt một cái liền nhìn ra ngay giá trị trên người cô, chỉ cần bồi dưỡng một ít, cô nhất định có thể hô mưa gọi gió trong giới giải trí, đem lại không nhỏ tài phú cho Thịnh Thế. Bất quá, người càng nổi danh, tựa hồ EQ cũng giảm xuống. Đầu tiên là bị chụp hình cô cùng Tống Lan hai người cùng bước xuống từ một chiếc xe, cử chỉ còn thân mật. Đây cũng có thể bỏ qua đi, có thể nói Dung Huyên không thoải mái, Tống Lan có lòng tốt tiễn một đoạn đường, nhưng bây giờ, bị chụp đến chính là hai người cùng phòng khách sạn đi ra... Tới đây thì chỉ có con nít ba tuổi mới có thể tin tưởng bởi vì khách sạn quá tốt, bọn họ mới đi tham quan.


Mạt Lị đang đi trên đường bỗng hắt xì một cái.

"Cô đừng quên, cô được tạo dựng thành người thanh thuần trong sáng, không cho phép xuất hiện vấn đề tình cảm."

Dung Huyên đối với cảm giác áp bách từ hắn phát ra dường như không ảnh hưởng gì, cô còn lộ ra lúm đồng tiền như hoa, "Đại biểu kia cũng không phải tuyệt đối nha, làm một người phụ nữ thành thục, tôi thấy tôi cũng có tư cách yêu đương mà."

Hắn trào phúng, "Dùng đầu óc của cô nói đi."

"Ai, tổng tài người tức giận nha? Tôi muốn kết giao với Tống Lan, tin tức này khiến cho anh áp lực lớn như vậy sao?

"Có cần tôi nhắc nhở cô không? Đem cô cùng Tống Lan đóng băng cả hai người, tôi cũng không có áp lực gì."

Đóng băng, đối với nghệ sĩ là trừng phạt lớn nhất. Hợp đồng bị người nắm trong tay, mất đi bất cứ cơ hội nào xuất hiện trước đại chúng. Mà ở trong giới giải trí này, bọn họ bị nhốt trong góc, bị tro bụi che dấu, chờ tái xuất ư? Trong cái vòng này ai cũng đều biết, nói thì dễ hơn làm.

Dung Huyên đối với chính mình rất có tin tưởng, "Đồng thời đóng băng tôi cùng Tống Lan, tổng tài anh sẽ không làm như thế."

Bọn họ một người là ảnh đế, một là ảnh hậu, đại biểu cho nửa giang san trong giới nghệ sĩ của Thịnh Thế. Tai tiếng lần trước cũng chỉ là làm cho Tống Lan mai danh ẩn tích một khoảng thời gian, mà cô vẫn bình thường, không phải sao?


Đường Nhiễm Mặc lười nhác tựa lưng vào ghế ngồi, hai mắt híp lại, một cỗ hơi thở bức người xông đến, "Năm năm trước, đem cô từ một diễn viên quần chúng biến thành nữ chính, tôi tốn ba tháng, năm năm sau, cô cảm thấy tôi bồi dưỡng một người mới, còn cần thời gian dài như vậy sao?"

"Giống như tôi, phụ nữ vừa trí tuệ cùng mỹ mạo, chính là rất khó tìm nha."

"Dung Huyên, cô thật sự là lựa chọn tốt nhất, nhưng cô cũng không phải là lựa chọn duy nhất, ở Thịnh Thế nhiều năm như vậy, cô thấy qua bao nhiêu lần tôi đem chuyện không có khả năng biến thành có khả năng?"

Nụ cười Dung Huyên thu liễm đi rất nhiều, "Anh thật sự muốn đóng băng tôi?"

"Tôi cho rằng cô nên rõ ràng, chính mình làm chuyện gì thì phải gánh nổi kết quả, nên biết tôi vẫn luôn đánh giá cao chỉ số thông minh của cô."

Dung Huyên cùng Tống Lan chỉ là lộ ra tin tức cùng phòng mà đi ra thôi, đừng nói là tin tức chung phòng, nếu ngày nào đó bọn họ truyền ra tin tức ký giấy hôn thú, chỉ cần Đường Nhiễm Mặc nguyện ý, bọn họ còn có thể tiếp tục trong giới nghệ sĩ xưng vương xưng bá. Hai người, trong mắt Đường Nhiễm Mặc, bất quá chỉ là hai con cờ thôi, địa vị không nhỏ, nhưng không phải là quan trọng nhất, bởi vì từ trước đến nay Đường Nhiễm Mặc không nói lần thứ hai, mà Tống Lan cùng Dung Huyên đem cảnh cáo của hắn trở thành gió thổi bên tai, Đường Nhiễm Mặc chưa bao giờ thích có người khiêu chiến quyền uy của hắn.

Trong mắt hắn ngoại trừ hàn ý vẫn chỉ là hàn ý, hơi thở lạnh lùng làm người không rét mà run, cũng làm người khác một lần minh bạch, hắn thật là người vô tình, những người khác đối với hắn mà nói có thể tùy thời mà từ bỏ, dùng để đổi lấy lợi ích mà thôi.

Dung Huyên lặng lẽ siết chặt tay, nhấp môi không nói gì.


Ngay khi không khí đang đông lạnh nhất, cửa bỗng nhiên bị mở thật mạnh ra, thanh âm thiếu nữ thanh thúy dễ nghe mà lại tràn ngập sức sống, "Surprise!"

Dung Huyên quay đầu nhìn lại, nhíu mày, xuất hiện đột nhiên là một người mặc đồng phục học sinh, mà thời điểm Đường Nhiễm Mặc đuổi Minh Lại ra ngoài, có nói rõ không cho người khác tới quấy rầy hắn xử lý công sự.

Bị một đại mỹ nhân nhìn chăm chú, Mạt Lị thật mau thu hồi nụ cười sáng lạn, quy quy củ củ thu liễm lại, ấp úng nói: "Cháu không biết nơi này còn có người ngoài..."

Người ngoài? Dung Huyên cơ hồ muốn cười ra tiếng, cô không hề đem ánh mắt đặt ở cô gái nhỏ mà là nhìn về phía Đường Nhiễm Mặc, nghĩ nếu lát nữa hắn dọa tiểu nữ sinh khóc, không chừng cô có thể ra tay giúp đỡ cô bé, nhưng Dung Huyên nhìn đến vẻ mặt của Đường Nhiễm Mặc, lại ngây ngẩn cả người.

Nói không nên lời biến hóa ở đâu, tựa hồ hắn cả người đều biến hóa, trong không khí cảm giác áp bách không còn, mặt mày hắn mềm đi, trở nên ôn nhu lưu luyến, hắn nhìn cô gái nhỏ ánh mắt thật ôn nhu... Nhưng, Đường Nhiễm Mặc và ôn nhu, hai từ này chưa bao giờ có liên hệ. Hắn không giống như là hắn, nhưng chung quy hắn vẫn chính là hắn.






Bình luận

Truyện đang đọc