HÀO MÔN NỊCH SỦNG: MANH THÊ QUÁ ĐÁNG YÊU

Editor: Súp Lơ Vị Bạc Hà

--------

Thu Bạch Bạch và Phương Dữ xem như thật sự quen biết nhau, nhưng mùi thuốc súng so với lần đầu tiên bọn họ gặp mặt còn nặng hơn, nói là chuyện thi đấu muốn đổi người không giải quyết được, trong mắt Thu Bạch Bạch, mùa thu chính là bộ dáng xám xịt, cô vì thế vui vẻ mấy ngày, từ khi cô bị thương đến nay, đây chính là chuyện làm cho cô vui vẻ nhất, hơn nữa mấy ngày nay, đều là Mạt Lị dìu cô đi lại, cho dù là tan học, cũng là Mạt Lị  dìu cô lên xe, quên đề cập, gần đây đều là An Phong Nhã đưa đón Thu Bạch Bạch tan học. Tuy rằng hắn và Thu Bạch Bạch vừa gặp mặt đã tổn hại lẫn nhau vài câu, nhưng hắn đối với em họ này vẫn dốc lòng chiếu cố.

Mạt Lị bởi vì Thu Bạch Bạch khó tránh khỏi tiếp xúc với An Phong Nhã nhiều hơn, cô cảm thấy, thiếu niên này nếu có thể sửa lại tật xấu tự kỷ sẽ tốt hơn.

"Yo, số 27, hôm nay cũng đợi gặp tôi ở cổng trường à." An Phong nhã nhặn môi giương lên, mị hoặc đa tình.

Bất quá khí tức nội tiết tố hắn phát ra, sau khi gặp được bình hộ tráo vô hình quanh người Mạt Lị bị bắn ngược lại, Mạt Lị  mỉm cười, "Bạch Bạch liền giao cho cậu, tớ trở về trước."

Tạm biệt Thu Bạch Bạch, Mạt Lị  đi đến bên cạnh lên xe của mình.

Ngón trỏ An Phong Nhãvuốt ve nốt ruồi trên khóe mắt, dưới hàng mi dài mà hơi xoăn, một đôi mắt hoa đào, cuồng dã bất kham, "Không hổ là số 27 được tôi nhìn trúng, trò chơi lạt mềm buộc chặt có thể chơi lâu như vậy, ai, trước khi cậu ta tỏ tình,  nhưng đừng gọi tôi tiêu ma rớt đối với cô lạc thú mới hảo.”

Thu Bạch Bạch không nói nhìn anh họ cô, cô đã nhiều lần nói anh tự mình đa tình, nhưng sau khi hắn coi như không nghe thấy, cô đã buông tha giải thích cho hắn kỳ thật Mạt Lị căn bản không có hứng thú với hắn, xoay người lên xe, để cho hắn cứ tạo dáng trước gió.

Mấy ngày nay đều là trời nắng, nhiệt độ rất cao, đến buổi tối cũng không lạnh bao nhiêu, vì thế các thiếu niên thiếu nữ đều yêu trạch, cũng có thiếu nữ mang thuộc tính trạch, cho tới nay đều không thích ra ngoài.

Mạt Lị ăn cơm tối xong liền tắm rửa, sau đó cầm một hộp kem nằm trên sô pha xem vở opera, cuộc sống nhỏ trôi qua cực kỳ thoải mái.

Một bàn tay xoa lên đỉnh đầu cô, cô "ai nha" một tiếng, liền ngẩng đầu bất mãn nhìn người khởi xướng phá hoại kiểu tóc của cô.

Đường Nhiễm Mặc ngồi xuống bên cạnh cô, tiện tay cầm lấy một tờ báo, giống như vừa mới quấy rầy cô không phải anh, giọng nói của anh cũng rất lạnh nhạt, "Gần đây không có gì muốn nói với ta sao?"

"Không có."

"Phải không?" Cậu mở một tờ báo, "Chuyện trong trường cũng có thể nói, ví dụ như thi toán..."

Mạt Lị sửng sốt một lát, "Ách, hôm trước cháu có tham gia thi toán, còn nữa, chú, tờ báo của chú bị ngược rồi."

Đường Nhiễm Mặc dừng lại, buông tờ báo xuống, trong biểu tình hờ hững nhìn không ra có cái gì không đúng, anh nhìn về phía cô gái bên cạnh, "Chuyện tham gia cuộc thi cháu không nói với ta."

“...... Cái này, không quan trọng."

"Không quan trọng sao? Vậy Phương Dữ tìm cháu cũng không quan trọng sao?"

Câu hỏi ngược lại của hắn đã làm cho cô nghe thấy cảm xúc đổ lỗi.

Mạt Lị  buông kem xuống, cũng nghiêm túc nhìn anh nói: "Ngày đó cậu ấy không phải vì tìm cháu, cậu ấy vì Thu Thiên  mới đến trường."

"Nói rõ."

"Được rồi, sự tình là như vậy..."

Mạt Lị đem chuyện xảy ra mấy ngày trước ở văn phòng lần lút nói ra, ngay cả hiệu trưởng uống mấy ngụm nước cũng không lọt xuống, cuối cùng cô nói: "Chính là như vậy, cháu không nói với chú là cảm thấy không cần thiết, bởi vì những chuyện này không quan trọng nha, hơn nữa, cho dù cháu không nói, chú không phải cũng đều biết..."

"Cháu đang oán giận ta quản lý chặt chẽ với cháu?" Tay Đường Nhiễm Mặc vuốt ve gò má cô, nhẹ giọng nói: "Mạt Lị, ta đang quan tâm đến cháu."

Đúng vậy, nhất cử nhất động của cô đều không thoát khỏi mắt anh, bất luận là camera trong trường học hay là camera giám sát trong nhà, anh đều có thể tùy thời tùy chỗ khống chế hành tung của cô, hắn vốn định để cho tiểu nha đầu chủ động nói ra, nhưng Mạt Lị không nói một chữ, hắn liền lựa chọn chủ động truy vấn.

Đối với Đường Nhiễm Mặc mà nói, Phương Dữ là người có khả năng nhất có thể cướp đi Mạt Lị  từ bên cạnh hắn. Thái độ của hai lão Phương gia hắn còn không rõ ràng, nhưng Phương Dữ ít nhiều có thể đại biểu cho Phương gia, Đường Nhiễm Mặc sợ hãi, Mạt Lị  sẽ đột nhiên trở lại Phương gia, biến mất trong tầm mắt của hắn.

Mạt Lị nắm lấy bàn tay dán trên mặt mình, nhu thuận cọ cọ, "Cháu không tức giận, không nói cho chú biết nguyên nhân là bởi vì nhìn chú mỗi ngày phải xử lý chuyện của công ty, tương đối mà nói, chuyện của cháu quá nhỏ, cháu không muốn chú phiền lòng nữa, chuyện trong trường học cháu có thể xử lý tốt."

Cô cho rằng anh lo lắng cho trường học lục đục, căn bản không nghĩ tới cô muốn cùng Phương Dữ rời đi mới là chuyện hắn lo lắng nhất.

Đường Nhiễm Mặc thở dài nói ra ba chữ, "Tiểu nha đầu."

Phải, còn quá nhỏ để được thông báo.

"Tại sao chú đột nhiên nhắc đến việc cháu tham gia cuộc thi?"

"Bởi vì ta nhận được tin tức, tiểu công chúa của chúng ta đạt được hạng nhất."

"Thật sự!?"

"Thật sự." Hắn khẳng định gật gật đầu, cô chiếm được vị trí thứ nhất là thật, bất quá mục đích chủ yếu của hắn là mượn chuyện này muốn hỏi rõ chuyện Phương Dữ gặp mặt cô.

“Tuyệt!” Mạt Lị vui vẻ ôm lấy hắn, "Cháu còn tưởng rằng mình chỉ đi ngang qua sân khấu, diễn cảnh mua nước tương, không nghĩ sẽ tốt như vậy, bất quá như vậy thì càng tốt!"

Đường Nhiễm Mặc ôm cô, hỏi bên tai cô: "Muốn phần thưởng gì?"

  ...

Bình luận

Truyện đang đọc