HÀO MÔN NỊCH SỦNG: MANH THÊ QUÁ ĐÁNG YÊU

Editor: Súp Lơ Vị Bạc Hà

-------

Đám người Mạt Lị được mời đến văn phòng uống trà, so với An Phong Nhã, Thẩm Khê còn Bạch Bạch vẻ mặt bình thường không sao cả, Mạt Lị  và Trương Mễ Mễ thấp thỏm bất an.

Mạt Lị nhớ tới lúc vừa mới gọi điện thoại cho Đường Nhiễm Mặc, người đàn ông đối diện chỉ trầm thấp nói một câu "Chờ tôi", sau đó liền cúp điện thoại, chỉ có hai chữ ngắn gọn, lại làm cho cô càng ngày càng bất an.

Nhưng, lại có một người bất an hơn cô, Trương Mễ Mễ nắm chặt góc áo, vẻ mặt buồn bã, cô ngồi bên cạnh Mạt Lị , trên mặt mây đen dày đặc, "Mạt Lị, nếu mẹ tớ đến thì làm sao bây giờ?”

"Đừng lo, nhiều nhất là bị phụ huynh la rầy một chút, nếu nhận sai cho tốt, bọn họ sẽ tha thứ cho chúng ta." Mạt Lị ôn nhu an ủi, trên thực tế trong lòng cô cũng hoảng hốt.

Trương Mễ Mễ cắn môi, "Mạt Lị cậu không biết... Tớ được cha mẹ tớ nhận nuôi trong cô nhi viện, tớ không thể cư xử  không tốt. ”

Thu Bạch Bạch ngồi ở bên kia Mạt Lị  khẽ ngước mắt lên, sau đó nhìn về phía thiếu niên bị bảo vệ khống chế hai bên, lại cầm lấy điện thoại di động chụp vài tấm ảnh An Phong Nhã bị khống chế, còn thuận tiện chụp mấy tấm ảnh Thẩm Khê, cô tin tưởng, anh họ cô nhất định nguyện ý bỏ ra giá cao mua ảnh chật vật của hai người bọn họ, một là vì hình tượng của anh họ cô, một là vì tổn hại cho địch nhân của mình.

Nhìn kìa, cô rất có đầu óc kinh doanh.

Mạt Lị  còn đang cảm thấy kinh ngạc trước thân phận Trương Mễ Mễ là trẻ mồ côi, Trương Mễ Mễ lại nhỏ giọng nói: "Mạt Lị cậu nhất định là không nhớ rõ, kỳ thật tớ và Thẩm Khê cùng nhau sống ở cô nhi viện nhiều năm, Thẩm Khê khi còn bé mới vào cô nhi viện, nhưng sau đó cậu ta được mẹ cậu ấy tìm lại... Mà tớ thì khác, tớ không có ba cũng không có mẹ, tớ là được cha mẹ hiện tại nhận nuôi..."

Ba mẹ nhận nuôi cô, là giáo viên của Anh Lý, cho nên cô mới có thể vào Anh Lý, chỉ là cô không nghĩ tới, sẽ gặp Thẩm Khê đã lâu không gặp.

Trẻ mồ côi... Mạt Lị rất hiểu được loại cảm giác này, cô nắm chặt tay Trương Mễ Mễ, cười như mặt trời mọc, ấm áp, "Không cần sợ hãi, không phải cậu còn bạn bè sao? Thẩm Khê, cả tớ cũng vậy. ”

Trương Mễ Mễ dần dần ướt hốc mắt, nặng nề gật đầu, "Ừ!"

Cửa văn phòng bỗng nhiên mở ra, một người phụ nữ ung dung hoa quý đi vào, nàng liếc mắt một cái liền thấy được An Phong Nhã, vội vàng đi qua ân cần hỏi: "Phong Nhã, không sao chứ?"

An Phong Nhã tựa tiếu phi cười một chút, trầm mặc đúng.

Người phụ nữ xinh đẹp, nhưng bà ấy không cảm thấy xấu hổ chút nào, hỏi qua An Phong Nhã, lúc này bà ta mới đi về phía con trai ruột của mình, dường như không nhìn thấy vết thương trên mặt Thẩm Khê, chỉ là không vui nói: "Tôi đã nói với cậu, đừng gây chuyện."

Thập phần ăn ý, Thẩm Khê cũng giống như An Phong Nhã lựa chọn trầm mặc.

Thu Bạch Bạch ở bên tai Mạt Lị xì xào bàn tán, "Bà chính là mẹ Thẩm Khê."

"Ừ..." Mạt Lị  gật đầu.

Người quản lý cất giọng nói: "Chị là người giám hộ của hai người con trai này à? Chị có biết họ đã đánh nhau như thế nào không? Có bao nhiêu khách sợ hãi?

Không phải tôi nói, đứa nhỏ này gia giáo a..."

"Chuyện của hai đứa nhỏ, tôi rất xin lỗi." Người phụ nữ mỉm cười đoạt lấy lời nói, đưa lên một tấm danh thiếp, "Xin chào, tôi là Bạch Huỳnh."

Giám đốc vừa nhìn thấy chữ trên danh thiếp liền lắp bắp nói: "Tổng giám đốc, tổng giám đốc công ty Phong Thượng?"

Công ty Phong Thượng, công ty dẫn đầu về trang sức đá quý, thậm chí là hôn lễ hoàng thất nước ngoài đều sẽ tìm bọn họ làm đồ trang sức, tương ứng, bọn họ cũng có ảnh hưởng không nhỏ về mặt chính trị.

"Về tổn thất mà hai đứa nhỏ mang đến cho các người, tôi sẽ toàn bộ chịu trách nhiệm."

"Không, không cần..." Thịt trên mặt giám đốc run rẩy, ai dám muốn công ty Phong Thượng phụ trách chứ! Hắn hướng về phía bảo an kêu to, "Còn không buông hai thiếu gia ra!"

Bạch Huỳnh cười nói: "Cậu yên tâm, không phải dùng danh nghĩa Phong Thượng, chuyện của hai đứa nhỏ, tôi sẽ lấy danh nghĩa cá nhân bồi thường thỏa đáng các anh."

Thu Bạch Bạch nhảy nhót tiến lên, "Tôi nói quản lý, không cần tôi gọi người giám hộ nữa đúng không?”

"Không cần đâu! Không cần đâu!"

“Hắc hắc, Mạt Lị, đi thôi!”

Mạt Lị nghi hoặc đứng dậy, "Vừa rồi cậu không gọi điện thoại?"

"Không có a, chẳng qua là làm bộ mà thôi, bởi vì tớ biết tổng giám đốc Phong Thượng sẽ ra mặt, nhất định có thể mang tất cả chúng ta đi, như thế nào? Cậu có thực sự gọi không?"

Mạt Lị không nói gì, ở phương diện nào đó mà thôi, cô thật muốn ký vô cái đầu Thu Bạch Bạch

Bạch Huỳnh đúng lúc nói với Trương Mễ Mễ: "Mễ Mễ, cô đã nói với mẹ con, cô sẽ dẫn con đi, con không cần lo lắng."

"Cảm ơn dì Bạch!" Tảng đá trong lòng Trương Mễ Mễ rơi xuống đất, dì Bạch là một người rất ôn hòa, có cô ở đây, cô khẳng định sẽ không bị mắng!

Bạch Huỳnh áy náy nhìn về phía Mạt Lị , "Vậy, Tiêu tiểu thư, cô rất xin lỗi, đều trách Thẩm Khê nhà chúng ta không nghe lời, cũng lãng phí thời gian của con.”

Sai không chỉ ở trên người Thẩm Khê... Mạt Lị sửng sốt một lát, mới nói: "Không sao."

Sự tình tựa như kết thúc, cho đến khi ngoài cửa lại đi vào một người, lần này là một nam nhân dáng người cao ngất.

Nhiệt độ giảm mạnh.

Mạt Lị  run rẩy hô: "Chú..."

Kia tuấn mỹ tuyệt luân mặt, giờ phút này mặt nếu băng sương, hắn quanh thân phảng phất có phong tuyết, từng bước một, mang đến cả phòng băng tuyết, tựa muốn kết băng ánh mắt, tràn đầy nghiêm túc cùng uy nghiêm.

Tất cả mọi người trong phòng đều bị khí thế của hắn làm cho sợ hãi, bao gồm cả Mạt Lị, cô sợ hãi a~

  ...

Bình luận

Truyện đang đọc