HÀO MÔN NỊCH SỦNG: MANH THÊ QUÁ ĐÁNG YÊU

Editor: Súp Lơ Vị Bạc Hà

------

Mạt Lị con ngươi bao trùm hơi nước, thập phần khó hiểu, đôi môi được hôn tươi đẹp ướŧ áŧ, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô cũng ửng đỏ một mảnh, thậm chí nói da thịt trắng nõn đều ở trong bầu không khí tràn đầy tìиɦ ɖu͙ƈ, nhiễm màu hồng nhạt.

Không thể tiếp tục nữa...

Đường Nhiễm Mặc tự nhủ, tay hắn đưa vào quần áo của cô lặng lẽ lui ra, nhưng xúc cảm mềm mại vừa rồi lại cấy vào trong đầu hắn, có trời mới biết hắn hao phí bao nhiêu khí lực mới dừng lại, nhưng hết lần này tới lần khác cô vẫn không rõ nguyên nhân nhìn mình, ánh mắt vô tội như con nai nhỏ kia, khiến trong bụng hắn sinh ra hỏa bất diệt phản kháng, sau đó một đường đi xuống phía dưới...

Thanh âm Mạt Lị mềm nhũn, "Chú, có chuyện gì vậy?"

Hai người đều động tình là sự thật, cô còn hưởng thụ nụ hôn kịch liệt của anh, nhưng anh có dấu hiệu dừng lại, mơ hồ, cô cảm thấy không hài lòng.

Đường Nhiễm Mặc căn bản không biết nên trả lời cô như thế nào, chẳng lẽ nói, lại tiếp tục đi xuống, ta sẽ phác gục em? Ta sẽ tưởng thượng em? Ta sẽ tưởng cùng em tới một hồi thân thể thượng giao lưu…… Anh băn khoăn nên từ ngữ như thế nào sẽ không làm cô bé của mình sợ hãi.

Nhưng Mạt Lị  dường như không phát hiện ra sự rối rắm của anh, ngược lại ngây thơ nháy mắt, giọng nói mềm mại, ngọt ngào kỳ cục, "Chú ơi, chúng ta không tiếp tục sao?"

Yêu tinh!

Anh hung hăng ấn đầu cô vào ngực anh, nhốt cô vào lòng mình, như vậy sẽ không còn nhìn thấy khuôn mặt dụ dỗ người của cô nữa, còn có một đôi mắt nước khiến người ta lạc lối.

"Chúng ta không tiếp tục." Hắn thật sự là hận thấu chính mình còn có lý trí!

"Nhưng mà..." Thanh âm của thiếu nữ rầu rĩ từ trong ngực hắn truyền ra, "Chú, của chú chống đến em..."

Ầm ầm!

Trong đầu Đường Nhiễm Mặc có cái gì giống như pháo hoa nổ tung, trên mặt xẹt qua một tia biểu tình làm cho người ta khó có thể tưởng tượng, sẽ xuất hiện trên người người cao ngạo lạnh lùng như vậy.

Rất đáng tiếc, Mạt Lị không nhìn thấy biểu tình của anh, cô biết rõ đâm vào bụng cô là cái gì, nhưng cô chính là bộ dáng giả vờ không biết, cô thích vẻ mặt mê hoặc anh đối với mình, cũng rất thích bộ dáng anh vì du͙ƈ vọиɠ của cô, đây không phải là bộ dáng bình thường anh sẽ xuất hiện... Cho nên khiến cô kìm lòng không đậu nghĩ, đùa giỡn có nên lợi hại hơn một chút hay không?

Câu trả lời là có.

Cô giật giật như cảm thấy không thoải mái, không có gì ngoài ý muốn, "lơ đãng" liền ma sát đến chỗ "cấm địa" kia, cô nghe thấy anh phát ra một tiếng hừ nhẹ khó nhịn, ngay sau đó tay ôm cô càng chặt, khiến cô không thể lộn xộn nữa.

Đường Nhiễm Mặc đè nén sốt ruột phát tiết ngọn lửa, giọng nói lạnh nhạt, lại có thêm vài phần khàn khàn không giấu được, "Mạt Lị, không cần động..."

"Chú, chú khó chịu?"

"Ừm..."

Một tiếng này của anh bất đắc dĩ đến cực điểm, bỗng nhiên khiến cô mềm lòng, Mạt Lị  ngẩng đầu lên, "Thật ra... Rất nhiều chuyện em đều hiểu được, nếu chú muốn, em có thể..."

Đường Nhiễm Mặc dừng lại, nhìn bộ dáng nhỏ nhắn nghiêm túc thật sự của cô, dưới tình huống trong thân thể thiêu đốt ngọn lửa, vẻ mặt bất giác mềm nhũn một phần, anh cúi đầu chống lên trán cô, thu liễm đôi mắt, "Mạt Lị, em còn nhỏ."

Đúng vậy, cô còn nhỏ, trong đầu anh chỉ có cảm giác tội lỗi kêu to, nói ra cũng không sợ người chê cười, Đường Nhiễm Mặc cư nhiên còn có thể có cảm giác tội lỗi như vậy, nhưng hiện tại, anh tự nhủ, anh còn phải chờ đợi.

Chờ cho đến ngày cô ấy lớn lên.

Mạt Lị đọc được tin tức lưu truyền trong đôi mắt đen kịt của anh, cô không ngốc, chỉ là rất nhiều lúc không thích suy nghĩ sự tình, nhưng có một chuyện, là không cần cô suy nghĩ, đó chính là Đường Nhiễm Mặc thích cô.

Từ rất lâu trước kia, cô có thể cảm nhận được tầm mắt của anh khóa chặt lấy mình, mỗi lần anh và cô cố ý thân cận, cô sẽ bất an, càng nhiều hơn là theo bản năng hưởng thụ sự dịu dàng anh cho.

Anh yêu thương cô, cưng chiều cô... Cô không phải là người có tâm địa sắt đá, ngược lại, cô là người độc chiếm rất mạnh, ngày đó Khi Cao Châu Nhi xuất hiện trong phòng bọn họ, cô liền hiểu được, người đàn ông này cô không có khả năng buông tay.

Hai người bọn họ đều dệt một tấm lưới thật lớn, chờ đợi đối phương nhảy vào trong cạm bẫy nhu tình của mình, hắn bá đạo muốn đoạn tuyệt tất cả cơ hội của cô có thể hấp dẫn được nam nhân khác, mà cô là nhuận vật không tiếng động, trong cuộc sống bình thản không có gì lạ, như có như không có càng thêm ái muội.

Dù sao, kết quả cuối cùng là cả hai đều nhảy vào lưới.

Nhưng phải làm gì? Mạt Lị  hối hận, cô thích anh vì mình mà mê mẩn mình, nhưng nhìn thấy bộ dáng "nghẹn" của anh, cô lại rất đau lòng.

"Chú, em đến giúp anh, được không?" Tay cô theo bụng anh trượt xuống, chậm rãi chạm vào thứ cứng rắn cực nóng.

Hô hấp đường Nhiễm Mặc tăng thêm, một tiếng "không tốt", anh thế nào cũng không nói nên lời, cô từng ngụm từng cái "chú", loại cảm giác cấm kỵ này... Nhưng thực sự TM kíƈɦ ŧɦíƈɦ!

Bình luận

Truyện đang đọc