KHI HOÀNG ĐẾ XUYÊN TỚI: CÔ DÂU THỨ CHÍN CỦA TỊCH GIA!


"Hai người xong chưa?"
Tịch Mặc Thương lãnh giọng nói, hai người kia nghe vậy lập tức ngoan ngoãn ngồi im không nói nữa
Tần Phong lấy một cái thứ hình đó hình chữ nhật màu đen từ trong kệ tủ gần đó ra.

Cô biết cái đó, hình như là cái điều khiển
Tần Phong ấn cái nút màu đỏ, màn hình tv đối diện bọn họ được mở lên.

Trên tv đang chiếu cảnh một đấu trường, hai người đàn ông đang đánh nhau bằng tay không.

Truyện Mạt Thế
Một người nhỏ con,gầy nhom, có dáng vẻ thư sinh, trên người, trên mặt đã có không biết bao nhiêu vết bầm dập đo đánh nhau để lại.

Còn đối thủ của anh ta thì lại là một tên cao to, cơ bắp cuồn cuộn
Cả hai người đều c.ởi trần, thế cục bất lợi đối với ai không cần nói cũng biết!
"Đây chính là trận đấu ngầm.

Nếu ai có hứng thú có thể cá cược vào người mà bản thân cho là thắng!"
Xem ra đấu gầm này cũng không khác ở thế giới của cô là bao.

Cũng có người chi tiền đặt cược, người thắng thì được tiền.


Còn người đấu bên dưới, ai đánh thắng cũng sẽ được tiền!
Không biết, thắng thì được bao nhiêu tiền?
"Tôi muốn tham gia!"
"Gì?"
Ngoại trừ Tịch Mặc Thương thì ba người còn lại nghe xong mà kinh ngạc tới rớt cằm
Bọn họ không nghe nhầm đi, người phụ nữ nhỏ bé như này muốn tham gia?
"Chẳng lẽ có quy định phụ nữ không thể tham gia đấu?"
"Không phải! Nhưng mà nhìn cô xem, đáng người nhỏ nhắn như này, da dẻ trắng mịn như này, nếu mà bị thương thật khiến người ta thương xót!"
Tôn Dịch tiến sát gần cô hơn, tay khoác lên vai vô, mẻ mặt thương tiếc nói
Cô đem ta anh ta hất ra, ánh mắt thanh lãnh nhìn Tôn Dịch
"Anh không nên thương sót cho tôi! Tôi cũng chẳng cần người khác phả thương xót cho mình! Bởi vì chỉ có kẻ yếu đuối mới cần người khác thương sót, và thật xin lỗi, tôi không nằm trong danh sách đó! Bớt lại đi Hoa Hoa công tử!"
"Cô...cô đúng là đồ không biết tốt xấu!"
Tôn Dịch bị Tử Sở Tuyên nói cho đỏ cả mặt
Hoa Hoa công tử? Anh thừa nhận bản thân hơi đào hoa một chút mà thôi, có đến nỗi như hái hoa tặc đâu!
"Hay là như thế này đi, tôi và cô cùng chơi một trò chơi!"
Chưa có người phụ nữ nào mà ông đây không trị được!
Tên Tôn Dịch này, là muốn tìm chết sao?
Mắt Tử Sở Tuyên nhấc lên, trong đầu đang nghĩ nếu như có thể trở lại làm Hoàng Đế, có nên đem Tôn Dịch ném vào lâu xanh hay không!
"Nói đi!"
"Hai chúng ta cùng cá cược xem ai sẽ thắng.

Thắng toàn bộ số tiền trong chiếc thẻ này là của cô!"
Tôn Dịch lấy ra một chiếc thẻ đen, đặt lên bàn
"Nếu tôi thua thì sao?"
"Thua, cô phải hầu hạ Bổn Thiếu một đêm!"
"Muốn tôi hầu hạ, anh nhận nổi không?"
Hầu hạ một kiếm chém chết được không?
"Thế nào, sợ rồi?"
Tôn Dịch khiêu kích nói.

Tử Sở Tuyên nhìn trận đấu đang diễn ra trên tv kia.

Sau vài giây quan sát, chân vắt chéo, khóe miệng nâng lên một độ cong
"Sợ? Đợi vài kiếp nữa đi! Tôi cược người kia!"

Ngón tay cô chỉ lên màn hình, điều bọn họ ngạc nhiên là cô vậy mà lại chỉ người đàn ông nhỏ bé kia
"Cô chắc chắn?"
"Chắc chắn!"
Lời nói mười phần chắc nịch.

Tôn Dịch trên mặt hiện lên nụ cười tự tin
"Vậy cô thua chắc! Tôi cược người còn lại!"
"Tôi cũng tham gia!"
Tịch Mặc Thương cũng lấy ra một chiếc thẻ đen ném lên bàn.

Triệu Chí Kính thấy Tịch Mặc Thương tham gia liền gia nhập
Hiếm khi Tịch Tổng tham gia mấy trò chơi này, tất nhiên cũng phải vào góp vui chứ!
Ba chiếc thẻ đen cùng nằm trên một cái bàn, không biết bên trong đó có bao nhiêu tiền.

Người khác nhìn thấy chắc chắc sẽ khó kiềm lòng được.

Nhưng mà thật đáng tiếc, một vị Hoàng Đế vừa mới tới với thế giới này, ngay cả những thứ đơn giản nhất còn không biết thì là sao mà biết đến giá trị của nhưng tấm thẻ đen!
Tử Sở Tuyên nhìn ba tấm thẻ màu đen cù có khảm chữ màu vàng, không khỏi thắc mắc
Cái thứ này thật sự là tiền sao? Thôi kệ, bọn họ chắc không lừa cô đâu!
Còn nếu mà lừa, hậu quả cô cũng không chắc đâu!
Từ lúc Tôn Dịch đưa ra cá cược, Tử Sở Tuyên chưa một lần nhìn sang xem phản ứng của Tịch Mặc Thương, cô cũng chưa từng chờ mong "người chồng" này sẽ lên tiếng giúp cô!
Trận đấu trên kia lúc mà Tử Sở Tuyên và Tịch Mặc Thương đến đã diễn ra được 15 phút, bây giờ lại trôi qua thêm hơn 15 phút nữa.

Người nhỏ con kia có vẻ như đã sắp đến giới hạn, chân cũng trở lên lảo đảo.


Còn cái người to con kia thì ngoài trừ vài vết thương không đáng ngại ra thù vẫn bình thường
"Xem ra cô thua rồi!"
Tử Sở Tuyên cụp mắt xuống.

Trong lòng bắt đầu đếm
1...2...3!
Đôi mắt lần nữa nhấc lên nhìn, ánh mắt kiên định, nói
"Anh chắc chứ?"
Trong lòng Tôn Dịch bỗng nhiên cảm thấy có điềm
Đột nhiên thế cục của trận đấu thay đổi.

Người nhỏ con kia không biết đã lấy sức mạnh từ đấu, đấm mạnh vào mắt đối thủ khiến đối phương ngã xuống
Mắt đã trợn trắng.

Trọng tài đếm đến 10, nhưng người kia không có phản ứng gì.

Kết quả chung cuộc là người mà Tử Sở Tuyên đặt cược thắng.

Và tất nhiên cô cũng thắng!.


Bình luận

Truyện đang đọc