KHI HOÀNG ĐẾ XUYÊN TỚI: CÔ DÂU THỨ CHÍN CỦA TỊCH GIA!


Tịch Mặc Thương và Tần Phong được Dương quản gia dẫn vào trong.

So với những gia tộc khác theo thiên hướng hiện đại, châu Âu thì trang viện Tử gia vẫn giữ nguyên kiến trúc cổ đại.

Người nào không biết còn tưởng bản thân đã lạc tới quần thể kiến trúc nào đấy.
Đây là lần đầu tiên Tịch Mặc Thương và Tần Phong tới nơi này.

Không thể không nói so với Đế Đô nhộn nhịp, tấp nập nơi này mang lại hơi hướng mới mẻ hơn rất nhiều.
Dương quản gia vừa đi vừa giới thiệu cho bọn họ biết về nơi đây.
"Tịch gia chủ, cậu Tần, đây chính là trang viện Tử gia, thường gọi là Đế Uyển.

Lão gia tử chúng tôi thích những thứ cổ điển nên xây dựng Đế Uyển theo hướng cổ điển.


Đế Uyển rất ít khi tiếp khác, có gì sai sót, mong hai vị không chê!"
"Không sao! Tôi ngược lại cám thấy nơi này rất tuyệt.

Bà nội tôi cũng rất thích những thứ cổ điển, tôi có thể mượn cảnh sắc ở Đế Uyển tân trang lại Tịch gia, các vị không phiền chứ?"
"Tất nhiên là không!"
Miệng thì đang nói chuyện với Dương quản gia nhưng mắt Tịch Mặc Thương lại nhìn xung quanh như đang tìm kiếm thứ gì đó, ánh mắt dừng lại ở hình bóng đang ngồi trong đình cách đó không xa.

Tử Sở Tuyên ngồi bên trong đình đang pha một chút trà đột nhiên cảm nhận được ánh mắt đang nhìn mình.

Ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người chạm vào nhau.
Dương giản gia không chú ý tới ánh mắt Tịch Mặc Thương phía sau, đến khi dẫn hai người họ tới chỗ đình, ông mới yên lặng rời đi.
"Tịch gia chủ, mời ngồi! Anh tới quá đột ngột mà không thông báo trước, chủ nhà như tôi chưa kịp chuẩn bị gì nên có phần thất lễ, mong anh không để tâm!"
Tử Sở Tuyên nở một nụ cười công nghiệp, rót cho Tịch Mặc Thương cùng Tần Phong một ly trà nóng vừa mới pha.
Hôm nay, Tử Sở Tuyên mặc một chiếc váy dài màu xanh lá tới mắt cá chân, chân váy được thêu cây trúc, phần vai được lộ ra, vừa mang hơi hướng hiện đại vừa cổ điển.

Mái tóc dài được thả xuống, vuốt ra đằng sau tai, tô thêm vẻ sang trọng, quí phái, lại mang một chút quyến rũ ẩn sâu trong đôi mắt cùng với một chút bí ẩn đằng sau nụ cười.

Một người phụ nữ như vậy thật sự rất khó để rời mắt.

"Tôi có một món quà muốn tặng cho Tử gia chủ, đây là món quà gặp mặt "lần đầu tiên" của chúng ta!"
Ba chữ lần đầu tiên Tịch Mặc Thương cố tình nhấn mạnh.

Tử Sở Tuyên vẫn giữ nguyên nụ cười công nghiệp trên môi, nhận lấy quà từ tay Tần Phong.

Quà được gói rất tỉ mỉ, bóc ra xem hóa ra là một bức tranh thư pháp.


Bên trên chỉ có một chữ "Cát", nhưng giá trị của nó nhìn là biết không hề nhỏ.

Trong lòng Tử Sở Tuyên sáng lên.

Ai nha, thứ này giá trị không nhỏ nha, sao không tặng thêm vài bức?
Tử Sở Tuyên còn chưa kịp nhìn rõ thì bức thư pháp đã không cánh mà bay.

Tử Sở Tuyên ngẩn người, nhìn bàn tay trống trơn của mình, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng của Tử Thiên Hữu.

"Tiểu Tuyên Tuyên mau xem chữ "Cát" này, từng nét chữ mền mại, uyển chuyển, dù là vậy những vẫn có một loại khí phách như bậc anh hùng.

Vừa cứng vừa mền trong một chữ, người có thể viết ra bức này quả là nhân tài hiếp có!"
Tịch Mặc Thương cùng Tần Phong nhìn Tử Thiên Hữu.

Nếu bọn họ đoán không lầm đây có lẽ chính là lão gia tử trong lời Dương quản gia vừa rồi.


Tịch Mặc Thương nhìn chằm chằm Tử Thiên Hữu.

Tử Sở Tuyên vẫn còn trẻ tốc độ đáng lẽ ra phải nhanh hơn người lớn tuổi như Tử Thiên Hữu rất nhiều, nhưng mà từ phản ứng của Tử Sở Tuyên vừa rồi có thể thấy Tử Thiên Hữu không hề chậm chạp như dáng vẻ bên ngoài thậm chí có khi còn nhanh hơn cả Tử Sở Tuyên.

Đúng là gừng càng già càng cay.
Tử Thiên Hữu mặc cho Tịch Mặc Thương đánh giá bản thân, ông vẫn chăm chú với bức thư pháp vừa lấy được từ tay Tử Sở Tuyên.

"Gia gia, ông không phải có rất nhiều rồi sao, đây là người ta tặng cháu, ông tranh của cháu làm gì? Những gia tộc khác cũng gửi không ít đồ tới, nếu ông thích thì lấy toàn bộ chỗ đó đi.

Trả lại bức đó cho cháu!"
Bức thư pháp đó không ít tiền, thứ tốt như này cô không muốn bị cướp đi.

Đợi lát nữa cô phả đưa tới nhà đấu giá xem nó bao nhiêu tiền..


Bình luận

Truyện đang đọc