"Im miệng! Anh không có tư cách nhắc tới cô ấy!"
"Vẫn còn giận vì chuyện tôi đính hôn cùng Đông Phương Tình sao?"
Phan Việt Vân căm giận nhìn Du Thi Cảnh.
Tử Sở Tuyên ngoài mặt vẫn rất bình tĩnh đứng nhìn hai người họ đối thoại nhưng trong lòng đã sớm bật chế độ hóng chuyện.
Trên đời này nhìn người ta tranh đấu cũng không thú vị bằng nhìn hai người đàn ông đấu đá với nhau vì một nữ nhân.
Chậc chậc, trước đây cô từng nghe nói Phan Việt Vân vì trốn tránh việc thành thân mà bỏ nhà đi bụi, thậm chí còn từng đứng trước mặt biết bao nhiêu bá tánh kinh thành mà tuyên bố cả đời này không lấy vợ.
Vậy mà tới kiếp thứ hai lại yêu một người.
Nhìn ánh mắt căm giận kia không cần nói cũng biết tình cảm của Phan Việt Vân đối với Đông Phương Tình kia rất sâu đậm.
Dù sao cũng là đồng hương với nhau, cô có nên giúp cho Phan Việt Vân và Đông Phương Tình đến với nhau không nhỉ?
"Cảnh sát trưởng à, nóng tính như vậy không tốt cho nghề nghiệp của anh đâu!"
Du Thi Cảnh chế diễu nói, rồi lần nữa quay sang phía Tử Sở Tuyên.
"Tên cô là gì? Có hứng thú đi theo tôi hay không?"
"Tên của tôi không phải ai muốn biết cũng được.Còn về có đi theo anh hay không, nếu tôi nói là không thì sao?"
"Cô biết hay không, một khi tôi nhìn trúng thứ gì rồi, một là có được, hai là hủy diệt nó!"
Nói xong liền dí súng lên đầu cô.
Tử Sở Tuyên nhìn anh ta, ánh mắt vẫn rất bình tĩnh.
Cô đang nghĩ không biết người này trong giới hắc đạo địa vị thế nào.
"Vậy trước khi giết tôi, có thể nói cho tôi biết, người kia là ai hay không?"
Ngón tay Tử Sở Tuyên chỉ về phía người đàn ông đang bị thương kia.
Ánh mắt mọi người bất giác đổ dồn về phía người đàn ông đó.
Phan Việt Vân nghi hoặc nhìn cô, sắp chết tới nơi rồi cô còn quản.
chuyện này làm gì?
"Anh ta sao?! Anh ta chính là sát thủ đứng đầu trong bảng xếp hạng.
Nhưng mà chỉ sợ qua ngày hôm nay sẽ có người khác lên thay!"
Sát thủ đứng đầu?!
Hai mắt của Tử Sở Tuyên sáng lên như nhìn thấy vàng.
Nếu như có sát thủ đứng đầu bảng xếp hạng là thuộc hạ dưới trướng, vậy không phải việc tạo dựng lên một thế lực sẽ dễ dàng hơn hay sao?!
"Này, sát thủ đứng đầu! Nếu như hiện tại tôi có thể khiến cho thế cục thay đổi, anh sẽ đi theo phục tùng tôi hai năm chứ?"
Ngoại trừ Phan Việt Vân, nhưng người khác không hẹn mà có chung một suy nghĩ với.
Người phụ nữ này không phải là bị dọa diên rồi chứ?
Còn Phan Việt Vân, anh ta đương nhiên tin là cô làm được.
Chỉ là không nghĩ cô sẽ có hứng thú với Iwasaki Gi.
Iwasaki Gi không trả lời, anh ta vẫn im lặng bình tĩnh nhìn mọi chuyện trước mắt diễn ra.
Nhìn anh ta như vậy, Tử Sở Tuyên rất muốn nói cực kỳ thích cái bộ dáng dù chết cũng không cúi đầu này.
Thu người như này dưới trướng, chỉ hơi chứ không lỗ!
"Hồng Liên!"
Mỗi khẽ mở, một vụt sáng màu đỏ vụt qua cổ cấp dưới của Du Thi Cảnh rất nhanh.
Chưa ai kịp phản ứng lại thì người đã ngã xuống.
Ba người Phan Việt Vân, Du Thi Cảnh và Iwasaki Gi nhìn còn dao đang bay lơ lửng trên không trung, lại nhìn xuống những người vừa ngã xuống, kinh hãi không thôi.
Phan Việt Vân nhìn Hồng Liên, lúc này mới phần nào hiểu ra vì sao hôm đó nó lại đột nhiên biến mất không dấu vết.
Cứ nghĩ là Tử Sở Tuyên đã lấy nó đi trước khi vào viện, nhưng xem ra anh đã đoán sai!
Du Thi Cảnh nhìn người của mình ngã xuống toàn bộ, phản ứng lại tính bóp còi bắt cô.
Chỉ tiếc là Tử Sở Tuyên nhanh tay hơn vặn ngược tay anh ta lại khiến cho nòng súng dí ngược lại.
Cũng may Du Thi Cảnh kịp thời dừng tay, nếu không chỉ sợ người tiếp theo ngã xuống chính là anh ta.
"Cô rốt cuộc là thứ gì?"
"Tôi là người a! Chỉ là các người nhìn thấy bí mật của tôi rồi, nói xem nên làm thế nào?".