KHI HOÀNG ĐẾ XUYÊN TỚI: CÔ DÂU THỨ CHÍN CỦA TỊCH GIA!


"Xảy ra chuyện gì?"
Tịch lão phu nhân vẻ mặt hoảng hốt chạy vào phòng bếp.

Nơi này hiện tại chả khác nào một bãi chiến trường
Khói đen bốc lên, thức ăn, chiên đũa, dụng cụ nhà bếp rơi vỡ đầy khắp nơi.

Nổi bật nhất có lẽ chính là Tử Sở Tuyên tay cầm một con dao gọt trái cây, ngơ ngác đứng giữa căn bếp
"Cái...cái đó, tr...à không ý tôi là, tôi đói bụng nên muốn làm một chút gì đó lót dạ!"
Tử Sở Tuyên ném con dao gọt trái cây qua một bên.

Cô chỉ mới tới với thế giới này, cứ tưởng sẽ sớm thích nghi, ai mà ngờ được cái gì ở đây cũng rất lạ và khó dùng
Nhìn cái bếp đang bốc cháy, tay chân Tử Sở Tuyên bắt đầu luống cuống vội vàng tìm thứ gì đó đập lửa
Không phải chỉ mới chạm nhẹ một chút thôi sao, sao lại có thể bốc chạy được chứ?
Mắt của cô chú ý tới thứ chất lỏng màu vàng gần đó.

Ngay lập tức không hề do dự mà cầm lấy
"Dừng lại, thứ đó là..." Dầu ăn!

Chưa kịp nói xong thì tay Tử Sở Tuyên đã nhanh hơn, đem toàn bộ dầu ăn đổ vào đống lửa
Đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, chân lùi lại phía sau.

Lửa so với vừa nãy còn cháy dữ dội hơn
Ngoài mặt Tử Sở Tuyên thì vô cùng là bình bĩnh khi bản thân chính là thủ phạm gây ra, nhưng trong lòng đã hoảng sợ
Cái này cũng không thể nào hoàn toàn trách cô.

Dù sao thì cô cũng là một Hoàng Đế, ngoài việc tắm rửa và thay quần áo là cô tự mình làm ra thì những việc còn lại đều có người khác làm thay
Ngay cả việc bếp núc, dừng nói là nấu, ngay cả gia vị trông ra sao cô cũng chưa từng nhìn thấy
Hơn nữa, từ lúc tới với thế giới này cô chưa có cái gì vào bụng
"Mau tránh ra!"
Thái Nhữ đã sớm chạy đi lấy bình cứu hỏa.

Cũng may chỉ là một đám cháy vẫn có khả năng tự mình xử lý
Ngọn lửa dần được dập tắt.

Nhìn cái đống phế tích mà bản thân gây nên, bỗng Tử Sở Tuyên cảm thấy tội lỗi
Đây không phải là Lăng Huyên Quốc, ở đây cô chỉ là người mà ngay cả lời nói cũng chả có giá trị gì, nói cho cùng chỉ là đang ăn nhờ ở đậu nhà người ta, đã không giúp gì được thì thôi còn gây ra hỏa hoạn
Mọi người đi ra ngoài phòng khách ngồi, Thái Nhữ đưa cho cô một tách trà.

Tịch lão phu nhân uống một ngụm, nở một nụ cười hiền từ với cô
"Nếu đói vì sao không nói cho Thái Nhữ biết để bà ấy đi chuẩn bị cái gì đó? Bây giờ cháu đã là Tịch thiếu phu nhân, sau này không cần phải tự mình làm những việc này!"
Cô không trả lời, cúi đầu nhìn tách trà nóng
Nói thế nào đây? Cô đâu có quen biết gì bọn họ
"Thực ra thì tr...à không, là tôi cũng không đói lắm!"
Vừa dứt lời, cái bụng cô không nghe lời mà réo lên.

Tử Sở Tuyên gương mặt đỏ ửng, xấu hổ tới mức muốn tìm cái hố chui xuống
Đường đường là một Hoàng Đế đứng đầu một đất nước hùng mạnh, vậy mà cũng có ngày bụng kêu trước mặt người khác.

Mất mặt quá đi thôi!

"Ờ thì, các người yên tâm, những gì tr...à tôi làm hỏng chắc chắn sẽ đền bù!"
Làm Hoàng Đế quá lâu hiện tại đổi cách xưng hô cũng là cả một vấn đề!
Vừa tính vớt vát lại một chút thể diện, thì tiếng cười nhạo truyền từ Tịch Mặc Thương truyền đến
"Đền? Cô có tiền sao?"
Một câu hỏi tưởng chừng như bình thường nhưng lại là nhát dao chí mạng đối với Tử Sở Tuyên
Phải rồi, cô quên mất, cô đã không còn là Hoàng Đế thì lấy đâu ra tiền.

Trước kia giàu có bao nhiêu thì hiện tại chính là thực tại đối ngược hoàn toàn
Một vấn đề vô cùng quan trọng hiện lên trong đầu Tử Sở Tuyên
Cô không một xu dính túi!
Chỉ cần là người biết đi theo cô đều biết, cô rất thích tiền.

Thích đến nỗi mà cho dù bản thân là Hoàng Đế, quốc khố Lăng Huyên Quốc đã quá tải sài mấy đời vua cũng không hết, cô vẫn nghĩ cách muốn thêm nữa
Không nghĩ tới có một ngày cái vấn đề này cũng khiến cho cô phải đau đầu.

Thật là bi ai mà!
Chưa hết bi ai thì Tịch Mặc Thương lại nói thêm một câu trí mạng nữa
"Hơn nữa cho dù cô có tiền thì có đền nổi những thứ trong căn bếp đó không? Tôi không ngại nói cho cô biết, mọi thứ trong căn bếp đó mỗi món đều không dưới 100 triệu(1)!"
Trong đầu cô lập tức tính thử xem nếu ở Lăng Huyên Quốc là hết bao nhiêu.

Tính xong con số, Tử Sở Tuyên như chết lặng
"Phụt! Được rồi, Thái Nhữ, trên tầng hai còn một phòng bếp, hiện tại cũng tới gần giờ cơm, nấu vài món gì đó đi!"
"Vâng, lão phu nhân!"

Nhìn bộ dáng của cô, Tịch lão phu nhân không nhịn được mà bật cười.

Bà phát hiện đứa cháu dâu thứ chín này không hề giống như những gì người bên ngoài nói
Cho dù vừa nãy đứng trước một đám lửa như vậy, nếu là phụ nữ khác đã sớm hét toáng lên.

Nhưng cô đừng nói là hét, ngay cả một chút hoang mang còn chẳng có.

Trên người phất phảng giống như có một loại khí chất cao quí khó ai có thể sánh được!
Không biết đó có phải là do bà đã nhìn lầm hay không nữa?!
______________________
(1)100 triệu: đây không phải là tiền tệ của Trung Quốc, 100 triệu ở đây là Việt Nam Đồng
Đơn vị tiền tệ trong bộ truyện "Khi Hoàng Đế xuyên tới:Cô dâu thứ mười của Tịch Gia!" là Việt Nam Đồng.

Độc giả chú ý chỗ này giúp Au để tránh bị nhầm hoàn toàn sang tiểu thuyết Trung Quốc.

Và bộ truyện này sẽ lấy bối cảnh, văn hóa của của hai đất nước Việt Nam và Trung Quốc!.


Bình luận

Truyện đang đọc