KHI HOÀNG ĐẾ XUYÊN TỚI: CÔ DÂU THỨ CHÍN CỦA TỊCH GIA!


"Chúng ta đừng nói đến chuyện Tử Gia chúng tôi còn bao nhiêu chuyện giấu thế giới nữa.

Chúng ta nói đến chuyện khác đi!"
Tử Sở Tuyên rất tự nhiên mà cầm chai rượu vang trên bàn lên rót xuống hai chiếc ly.

Hoàn toàn coi đây là nhà của mình.

Rót xong hai ly rượu, Tử Sở Tuyên cầm lên.

Cô đứng đậy, cầm theo hai ly rượu, qua ngồi bên cạnh Tịch Mặc Thương.

Trên khuôn mặt xinh đẹp nở một nụ cười quyến rũ, đưa một ly rượu vang cho Tịch Mặc Thương.
"Chúng ta lần đầu gặp mặt đừng nói tới mấy chuyện gia tộc cứng ngắc kia.

Chúng ta nói mấy chuyện thú vị hơn đi!"
Tịch Mặc Thương nhìn cô vài giây rồi cũng đưa tay lên nhận lấy.

Nhưng mà ngay khi tay Tịch Mặc Thương gần chạm ly, Tử Sở Tuyên đột nhiên thu tay, đứng đậy quay lại vị trí cô.
"Ai nha, xem trí nhớ của tôi này.


Rời đi quá lâu mà quên mất Tịch gia chủ đây không thích phụ nữ.

Xin lỗi nha! Tịch gia chủ anh đừng để ý nha!"
Tử Sở Tuyên nói lời xin lỗi nhưng trên mặt không có vẻ hối lối nào.

Kẻ ngốc còn có thể nhìn ra là cô cố ý huống chi là Tịch Mặc Thương.
Trong mắt cô Tịch Mặc Thương giống như một con vua sói, lạnh lùng, tĩnh mịch.

Nếu như trêu cho nó điên lên bị con sói điên đuổi, quả thực là kích thích.
"Tịch gia chủ đã chán ghét phụ nữ vậy chắc hẳn cũng sẽ không động đến đồ mà phụ nữ đưa cho.

Ly rượu này xem ra là không uống được rồi, mà đổ đi thì rất phí, chi bằng để tôi uống hết giúp cho!"
Nói rồi Tử Sở Tuyên đem ly rượu vang vốn định đưa cho Tịch Mặc Thương đem đổ vào ly của mình, rồi ung dung đưa lên uống.

Trước khi uống còn không quên giơ lên trước mặt Tịch Mặc Thương cười một cái.
Cứ tưởng Tịch Mặc Thương sẽ tức giận hoặc là không vui, dù sao với thân phận địa vị mà anh ta đang có chọc giận người này không khác gì tìm đường chết.

Chỉ là không ngờ Tịch Mặc Thương lại cười.
Tử Sở Tuyên trong lòng thoáng hiện lên sự ngạc nhiên.

Từ lúc quen biết tới giờ đây là lần đầu tiên cô thấy anh cười.
Không phải là cười sảng khoái, cười lớn chỉ là khéo miệng hơi nhếch lên một chút, ánh mắt hiện lên ý cười, không hề có một sự tức giận nào trong đó.
Tịch Mặc Thương đang vui?
Người này thật kỳ lạ!
Rõ ràng là cô cố tình trêu tức anh ta, vậy mà còn vui được.

Chẳng lẽ Tịch Mặc Thương có sở thích thích người khác chọc giận mình?
Chỉ thấy Tịch Mặc Thương đứng đậy, tiến lại gần cô, chống hai tay xuống lưng ghế, cơ thể hơi cúi xuống, gương mặt lại gần, ngăn không cho Tử Sở Tuyên đứng đậy.
"Cô đối với ai cũng đều nhiệt tình như vậy sao? Ví dụ như đối với Phan Việt Vân, hử?"
Nhiệt tình?
Là đang ám chỉ cô giống với đám phụ nữ thích bám vào đàn ông sao?
Trong lòng Tử Sở Tuyên thoáng hiện lên sự tức giận.

Bà đây chính là làm đàn ông bao nhiêu năm đấy.

Có phải hay không cảm thấy bà đây là quả hồng mềm?
Trong lòng tức giận thì tức giận nhưng ngoài mặt vẫn giữ nguyên thái độ tươi cười.
"Tôi vốn tính cách hướng ngoại, thích kết giao bạn bè!"
Đôi mắt Tử Sở Tuyên cụp xuống, đôi môi đỏ cong lên.

Ánh mắt thoáng chuyện, tay nắm lấy cổ tay Tịch Mặc Thương, vật anh ta xuống ghế, cả người Tử Sở Tuyên đè lên người Tịch Mặc Thương.
Không cần biết bản thân là giới tính nào, cô đều không muốn bị động.
Tử Sở Tuyên cúi người, môi sát lại gần tai Tịch Mặc Thương, thủ tỉ nói.
"Nhiệt tình mà Tịch gia chủ nói, không biết là thế nào?"
Bộ dáng này của Tử Sở Tuyên thật sự là quyết rũ chết người, vậy mà Tịch Mặc Thương lại một chút cũng không có phản ứng, vẫn giữ nguyên bộ mặt lạnh.
Tử Sở Tuyên nhìn biểu hiện này, trong lòng hình như bắt đầu tin mấy lời đồn đại bên ngoài.
Không lẽ Tịch Mặc Thương thật sự không thích phụ nữ, mà chỉ đàn ông?
Tần Phong theo bên cạnh anh ta cũng lâu, Tần Phong cũng khá đẹp trai.

Không lẽ...
Trong đầu Tử Sở Tuyên hiện lên vài cảnh tượng khó tả.

Khóe miệng cô run rẩy, cố gắng nhịn cười.
Tịch Mặc Thương cảm nhận được sự khác thường của Tử Sở Tuyên, đôi mắt khẽ liếc nhìn lên khuôn mặt xinh đẹp đang ở gần trước mặt, trong mắt hiện lên sự khó hiểu.

Dĩ nhiên là anh ta không biết Tử Sở Tuyên đang nghĩ cái gì.
"Tịch Tổng, lão phu nhân...!gọi...!anh...!về...!"

Đúng lúc này Tần Phong đột nhiên đi vào.

Cơ thể khựng lại vài giật, kinh ngạc nhìn cảnh trong phòng.

Mặc dù không phải lần đầu nhìn thấy cảnh này, nhưng mỗi lần như vậy đều cảm thấy thật sự rất mới.
Nhìn đến Tịch Mặc Thương, chỉ thấy anh ta ánh mắt hiện lên hàn khí, dọa cho Tần Phong lập tức bỏ chạy.
"Tôi...!tôi...!vào nhầm nơi!"
Nhưng Tần Phong không biết, trong mắt Tử Sở Tuyên, anh ta hoảng sợ bỏ chạy chính là đang đau lòng nhìn Tịch Mặc Thương bị cô đè.

Đột nhiên Tử Sở Tuyên cảm thấy tội lỗi.
Thôi vậy, trêu chọc Tịch Mặc Thương vậy là đủ rồi.

Cô không muốn làm bé ba!
"Tịch lão phu nhân gọi anh về, tôi cũng cần phải về, dù sao cũng muộn rồi!"
Tử Sở Tuyên rời khỏi người Tịch Mặc Thương, vẫy vẫy tay ra về.
Trong phòng khác rộng lớn không còn ai ngoại trừ một người đang ngồi trên ghế sofa.
Tay cầm ly rượu vang Tử Sở Tuyên đang uống dở, một hơi uống hết, vành tai trở lên đỏ ửng, miệng lẩm bẩm.
"Yêu tinh!".


Bình luận

Truyện đang đọc