KHI HOÀNG ĐẾ XUYÊN TỚI: CÔ DÂU THỨ CHÍN CỦA TỊCH GIA!


Tử Sở Tuyên nghênh ngang bước vào trong Túc Gia.

Lúc này ở phòng khách Túc Lăng cùng Trương Yến đều có mặt.

Còn về Túc Uyển Uyển, có lẽ vẫn đang ở trường.
"Bố, mẹ, con về rồi!"
Túc Lăng và Trương Yến nghe thấy giọng nói quen thuộc thì không khỏi giật mình, đồng thời cùng nhìn ra phía cửa.

Tử Sở Tuyên mang theo gương mặt tươi cười đi vào.
Nếu Tử Sở Tuyên sử dụng gương mặt thật sự của bản thân, khi cười lên chắc chắn sẽ rất đẹp.

Nhưng với cái gương mặt có vết sẹo lớn được vẽ lên, thì khi cười lên chẳng khác nào quỷ dạ xoa.
"Cô...cô còn sống sao?"
Trương Yến vốn là người ham sống sợ chết, hiển nhiên là bị cô dọa sợ.
"Minh Nhạc Y, cô...cô là người hay ma?"
"Mẹ à, bình thường không phải mẹ rất thông minh hay sao, sao hôm nay đột nhiên lại trở lên ngốc như vậy? Làm gì có con ma nào dám xuất hiện lúc ban ngày ban mặc như này chứ?!"

Nhìn thấy Tử Sở Tuyên vẫn có bóng in trên mặt đất, tinh thần Trương Yến mới dám thả lỏng.
"Mày không bị Tịch Mặc Thương đó khắc chết sao?"
Túc Lăng lúc này mới lên tiếng.

Trên mặt ông ta không giấu nổi sự nghi ngờ đối với cô.
Ông ta nghi ngờ cũng đúng thôi.

Chưa cần nói đến việc cô có bị người ta khắc chết hay không, chỉ riêng khí chất trên người bỗng nhiên thay đổi 180Tử Sở Tuyên nghênh ngang bước vào trong Túc Gia.

Lúc này ở phòng khách Túc Lăng cùng Trương Yến đều có mặt.

Còn về Túc Uyển Uyển, có lẽ vẫn đang ở trường.
"Bố, mẹ, con về rồi!"
Túc Lăng và Trương Yến nghe thấy giọng nói quen thuộc thì không khỏi giật mình, đồng thời cùng nhìn ra phía cửa.

Tử Sở Tuyên mang theo gương mặt tươi cười đi vào.
Nếu Tử Sở Tuyên sử dụng gương mặt thật sự của bản thân, khi cười lên chắc chắn sẽ rất đẹp.

Nhưng với cái gương mặt có vết sẹo lớn được vẽ lên, thì khi cười lên chẳng khác nào quỷ dạ xoa.
"Cô...cô còn sống sao?"
Trương Yến vốn là người ham sống sợ chết, hiển nhiên là bị cô dọa sợ.
"Minh Nhạc Y, cô...cô là người hay ma?"
"Mẹ à, bình thường không phải mẹ rất thông minh hay sao, sao hôm nay đột nhiên lại trở lên ngốc như vậy? Là gì có con ma nào dám xuất hiện lúc ban ngày ban mặc như này chứ?!"
Nhìn thấy Tử Sở Tuyên vẫn có bóng in trên mặt đất, tinh thần Trương Yến mới dám thả lỏng.
"Mày không bị Tịch Mặc Thương đó khắc chết sao?"
Túc Lăng lúc này mới lên tiếng.

Trên mặt ông ta không giấu nổi sự nghi ngờ đối với cô.
Ông ta nghi ngờ cũng đúng thôi.


Chưa cần nói đến việc cô có bị người ta khắc chết hay không, chỉ riêng khí chất trên người bỗng nhiên thay đổi 180 độ, không còn dáng vẻ khúm núm khi nói chuyện như trước khi, muốn không nghi ngờ là rất khó!
"Chẳng lẽ bố không nhận ra đứa con gái mà bản thân bố dắt từ trong cô nhi viện ra sao? Thật khiến người ta đau lòng mà!"
Tử Sở Tuyên lấy tay che miệng, đôi mắt hơi ứa nước, bộ dáng trông rất thảm thương.

Nhưng khi vừa cúi đầu, ánh mắt Tử Sở Tuyên ngay lập tức trở lên sắc bén.
Minh Nhạc Y đương nhiên không phải bị người ta khắc chết, mà bị chính các người đã đẩy cô ấy vào chỗ chết!
"Được rồi! Nếu như còn sống sao không yên ổn sống ở Tịch Gia, chạy về Túc Gia làm gì?"
"Là Tịch lão phu nhân bảo con về nhà lại mặt!"
"Vậy Tịch Mặc Thương đâu? Lại mặt mà sao không thấy đi cùng mày?"
"Anh ấy nói bận việc không thể đến được nên chỉ có con về một mình thôi!"
Tử Sở Tuyên ưu nhã ngồi xuống ghế, đối diện với hia người bọn họ.
Trước khi đến đây có nhờ Thái Nhữ dậy mấy lễ nghi cơ bản của giới thượng lưu cho cô.
Không phải cô thích mấy cái lễ nghi rờm rà đáng ghét đó, chẳng qua là nếu như dùng nó để chặt đẹp đám người trong giới thượng lưu này, đó phải nói là một chuyện vô cùng thú vị và vui!
Nhìn thấy dáng vẻ ưu nhã đó của cô, hai người Túc Lăng và Trương Yến không giấu nổi sự kinh ngạc.
Mới có mấy ngày, thật không ngờ cô lại thay đổi nhiều như vậy.
Trương Yến quan sát cô từ trên xuống dưới, phát hiện những thứ cô đang mặc trên người đều là đồ hiệu cao cấp của những thương hiệu đắt đỏ, trong ánh mắt của bà ta không giấu nổi sự tham lam.

Mà sự tham lam đó làm sao qua mặt được Tử Sở Tuyên.
Ngoài mặt thì không có biểu hiện gì đặc biệt, nhưng trong lòng không khỏi nghi hoặc, khẽ đưa mắt nhìn xuống người.
Trên người cô đâu có thứ gì đáng giá, ánh mắt của Trương Yến như vậy là có ý gì?

Chẳng lẽ thấy cô còn sống nên muốn lợi dụng cô để moi tiền từ Tịch Gia?
Thực hiển nhiên, Tử Sở Tuyên không hề biết giá trị những thứ trên người mình.

Cô cũng chỉ nghĩ đó là mấy thứ quần áo, trang sức bình thường mà thôi.

"Y Nhi, quần áo trang sức trên người con đều là Tịch Mặc Thương mua cho sao?"
Đôi mắt Tử Sở Tuyên lóe lên tia sáng nhưng ngay sau đó liền vụt tắt.

Nụ cười trên gương mặt cô càng sáng lạng hơn khi nghe câu hỏi của Trương Yến.

"Đúng vậy! Anh ấy vô cùng tốt với con.

Mỗi ngày đều chăm sóc con từng ly từng tý.

Sống ở Tịch Gia, Tịch Thương sợ con bị thương nên không cho con động đến bất cứ việc gì, con chỉ việc ngồi hưởng thụ mà thôi!".


Bình luận

Truyện đang đọc