KHI HOÀNG ĐẾ XUYÊN TỚI: CÔ DÂU THỨ CHÍN CỦA TỊCH GIA!


Tịch lão phu nhân vừa nói xong liền chạy ngay ra ngoài, hoàn toàn không để cho bọn họ cơ hội nói thêm.
Đừng nhìn Tịch lão phu nhân năm nay đã lớn tuổi nhưng vẫn còn rất nhanh nhẹn.
Tử Sở Tuyên chỉ biết cạn lời.

Tay cô cũng chưa phế, đâu cần người dút chứ.

Hơn nữa để cho người khác dút cho cứ có cảm giác bản thân giống như một đưa trẻ.
"Ăn đi!"
Một thìa cháo được đưa đến trước mặt Tử Sở Tuyên.

Tịch Mặc Thương ngồi mép giường,
tay cầm tô cháo trắng còn đang nóng hổi.

Tử Sở Tuyên hơi ngẩn người, đôi mắt cụp xuống nhìn thìa cháo, rồi lại ngẩng lên nhìn Tịch Mặc Thương.
Anh ta vậy mà lại đút cho cô thật đấy à?
"Tay tôi còn chưa phế, không cần anh phải đút đâu!"
Vừa tính lấy tô cháo nhưng ánh mắt Tịch Mặc Thương rất kiên định như đang nói nhất định phải đút cho cô ăn hết chỗ này.
"Thực ra thì tôi không đói!"
Vừa mới dứt lời, tiếng ục ục phát ra từ bụng cô vang lên.


Gương mặt Tử Sở Tuyên đỏ ửng.

Xấu hổ quá đi, thật muốn tìm cái hố chui xuống!
"Cô mà không ăn là tôi đổ đi đấy!"
Tử Sở Tuyên:"..."
Ông trời đúng là không chiều lòng người mà!
Thôi vậy, vì mau sớm hồi phục!
Tử Sở Tuyên há miệng.

Vừa mới ăn được miếng đầu tiên, cô đã phải bịt miệng lại.

Không phải bởi vì ngon mà là nó nóng.
Mặt nhăn lại, Tử Sở Tuyên cố nuốt xuống để không đem cháo nhả ra.
"Không ngon sao?"
"Anh đút cho người khác mà không biết thổi cho đỡ nóng sao?"
Người này có biết chăm sóc người bệnh như thế nào không?
Tất nhiên là không!
Tịch Mặc Thương từ nhỏ tới lớn, cho dù là bệnh hay bị thương đều tự mình chăm sóc bản thân.Việc gì cũng đều chỉ làm một mình, dần hình thành tính cách độc lập.

Ngay cả chăm sóc người bệnh thì đây cũng là lần đầu tiên anh làm.

"Rất nóng sao?"
"Dĩ nhiên!"
Nhìn khuôn mặt tỉnh bơ của Tịch Mặc Thương, cô cảm thấy bản thân để anh ta chăm sóc không biết có chết sớm hơn không?
Trong lúc cô đang thắc mắc, Tịch Mặc Thương đã múc thêm một thìa cháo nữa, thổi thổi rồi đưa đến bên miệng cô.
"Bớt nóng rồi, ăn đi!"
Giọng nói có phần mền mỏng, nghe như đang dỗ trẻ nhỏ ăn cơm.

Ngón tay thon dài cầm chiếc thìa, khuôn mặt lại gần Tử Sở Tuyên.
Tử Sở Tuyên nhìn anh ta, phải công nhận anh ta sinh ra thật đẹp, nhìn gần lại càng đẹp hơn, một phụ nữ như cô còn phải ghen tị với gương mặt này.
Trong đầu Tử Sở Tuyên đột nhiên tưởng tượng ra hình ảnh Tịch Sương mặc cổ phục.
Gương mặt lạnh như băng, mỗi cử chỉ đều mang một khí phách không thể khinh thường, nếu như mặc cổ phục màu trắng vậy chắc là giống như tiên nhân mà những người khác hay nói.
"Minh Nhạc Y!"
Hơi giật mình, Tử Sở Tuyên cũng biết bản thân hơi thất thố, vội cúi đầu.
Một tô cháo chỉ trong vài phút đã hết sạch, Tử Sở Tuyên lười biếng nằm trên giường, vỗ vỗ cái bụng no.
Không phải che giấu giới tính thật thích.

Càng tuyệt vời hơn là không phải đề phòng mỗi ngày sẽ bị ám, lo sẽ bị người khác phát hiện bí mật bản thân là phụ nữ.
Hiện tại cô đã không cần phải sống như trước khi, có lẽ là sau khi sử lý Túc Gia xong cô sẽ tìm đến một nơi ít người sống nốt quãng đời còn lại.
"Lần sau đừng có vì tiền mà liều mạng như vậy!"
Tử Sở Tuyên nhìn Tịch Mặc Thương, trong lòng thoáng kinh ngạc.
"Anh đang lo lắng cho tôi sao? Không phải là thích tôi rồi đấy chứ?"
Khóe miệng nhếch lên một độ cung tà mị, ánh mắt mị hoặc như hồ ly nhìn Tịch Mặc Thương, mặc dù hiện tại đang bị thương nhưng trên người toát ra cỗ phong tình vạn chủng.
_________________________
Năm 2023 đã tới, xin chúc mọi người sẽ có một năm bình an và thành công!
Cảm ơn những độc giả đã gắn bó với bộ truyện trong năm 2022!.


Bình luận

Truyện đang đọc