KHI HOÀNG ĐẾ XUYÊN TỚI: CÔ DÂU THỨ CHÍN CỦA TỊCH GIA!


"Không phải anh đã biết rồi sao? Hay là quên rồi? Có cần tôi nói lại cho anh biết hay không?"
Bao năm là Hoàng Đế, Tử Sở Tuyên đã sớm học được cách ứng phó với những tình huống bất ngờ như thế mà khiến cho đối phương không thể tìm ra sơ hở
Nếu mà ngay cả những chuyện như này mà cô không thể ứng biến được thì cũng quá là vô dụng đấy!
"Tôi là Minh Nhạc Y, đứa con nuôi của Túc Gia.

Là người vô dụng nhất cái Đế Đô này!"
Muốn bắt thóp cô? Không bao giờ có chuyện đó!
Mấy lão cáo già trong triều còn bị cô xoay như chong chóng, thằng nhãi này chưa đủ trình!
Ánh mắt Tử Sở Tuyên rất bình tĩnh, dù có cố thế nào Tịch Mặc Thương cũng không thể nhìn ra bất kỳ một tia hoảng loạn nào trong đó.
Anh bắt đầu có chút nghi ngờ bản thân suy đoán sai.
Không lẽ người này thật sự là Minh Nhạc Y?!
"Cô trước đây từng giết người sao?"
"Phải!Thì sao?"
Về việc này cô cũng chẳng cần nói dối làm gì.

Có thể ngòi yên ổn lên hoàng vị tay sao có thể sạch sẽ được!
"Giết người chính là phạm pháp! Nếu tôi đem chuyện này nói ra, cô chắc chắn sẽ phải ngồi tù cả đời!"
Tử Sở Tuyên lúc này mới sững người.


Cô lúc đó hình như đã quên mất pháp luật cơ bản ở thế giới này.
Lúc đó, chỉ là theo bản năng vốn có hóa giải nguy hiểm.
Vậy ra đó là lý do vì sao anh ta lại đột nhiên nghi ngờ cô.
"Anh cảm thấy chuyện này nói ra có bao nhiêu người tin?"
Nghi ngờ thì nghi ngờ, cô sợ chắc!
Minh Nhạc Y thật sự đã chết, cơ thể của Minh Nhạc Y cũng đã hợp nhất với cô, cho dù có lật tung cả cái thế giới này lên cũng không thể nào tìm được một Minh Nhạc Y khác!
"Cô có tin chỉ cần một câu nói của tôi, cho dù cô có tội hay không cũng đều có thể vào tù ngồi hay không?"
Cằm cô bị Tịch Mặc Thương nắm lấy, buộc cô phải nhìn thẳng vào mắt anh ta.

Tử Sở Tuyên không trả lời, mắt cô híp lại.
Nghe cái giọng điệu này xem ra quyền lực của Tịch Gia ở Đế Đô là rất lớn nhỉ?
Vậy thì đã sao?
Đột nhiên, Tử Sở Tuyên đem tay anh ta bẻ ngược lại, cô xoay người,cả người đè lên người Tịch Mặc Thương.
"Cút xuống ngay cho tôi!"
Gương mặt Tịch Mặc Thương trầm xuống, lạnh giọng quát.
Đây là lần thứ mấy người phụ nữ này đè anh rồi?
"Tịch Mặc Thương, anh có tin tôi giết anh trước khi anh tống tôi vào tù không?"
Tử Sở Tuyên cũng chả kém, tay phải cô bóp lấy cổ Tịch Mặc Thương.

Đôi mắt trở lên sắc lạnh, chứ đầy sát khí.
Không khí bên trong xe thoáng chốc trở lên vô cùng đáng sợ.

Hai người im lặng không nói gì, vẫn giữ nguyên tư thế đó.

Không gian trong xe nhỏ, càng khiến cho khoảng cách giữa hai người lại gần hơn.
Mùi hương trên người Tử Sở Tuyên lần nữa chui vào trong khoang mũi của Tịch Mặc Thương.

Gương mặt của hai người lúc này chăc đũng chỉ cách nhau tầm 10cm.
Nếu đổi lại là người khác đối mặt với cảnh này đã sớm đỏ mặt tía hai rồi, nhưng giữa hai người này bây giờ chỉ phất phảng mùi thuốc súng.
Thời gian trôi qua hơn một phút, Tử Sở Tuyên mới rời khỏi người Tịch Mặc Thương ngồi về đúng vị trí.
"Tôi không có hứng thú đối với chuyện của mấy người.


Chỉ cần tôi kiếm đủ tiền nuôi bản thân suốt quãng đời còn lại, không cần Tịch Gia các người đuổi tôi cũng sẽ tự động rời đi!"
Tịch thiếu phu nhân thì sao? Bà đây từng là Hoàng Đế đấy!
"Nếu như cả đời này cô không kiếm đủ tiền thì sao?"
"Cho dù chưa kiếm đủ, nhưng chỉ cần xảy ra chuyện ngoài ý muốn tôi cũng sẽ rời đi!"
Tử Sở Tuyên đem Hồng Liên lấy ra.

Không hiểu sao cô cứ cảm thấy Hông Liên bây giờ có gì đó rất khác, nhưng vẫn chưa phát hiện ra khác chỗ nào.
Bề ngoài vẫn như vậy, chất liệu không thay đổi.

Không lẽ là cô quá mẫn cảm sao?
"Cô trước đó từng nhìn thấy nó sao?"
"Tôi chính là chủ nhân của nó!"
"Cô nói dối không biết ngượng sao? Thứ này mới được tìm thấy không lâu trước đó, tuổi của nó được tính bằng nghìn.

Cô nói cô là chủ nhân của nó, có gì chứng minh sao? Hay là dựa vào cái tên Hồng Liên mà cô tự đặt?"
Tịch Mặc Thương khởi động xe, tiếp tục đi
Tử Sở Tuyên nghe thấy anh nói vậy, không khỏi tức giận
"Tôi nói tôi là chủ nhân của nó thì chính là vậy, liên quan gì tới anh!"
Dòng chữ trên lưỡi dao chính là tên của cô.

Nếu cô nói vậy, chắc chắn mối nghi ngờ của anh ta sẽ càng sâu hơn.
Tịch mặc Thương không nói gì thêm nữa.


Cả quãng đường từ đó về đến Tịch Gia, hai người cũng chả nói thêm câu nào.

Mỗi người đều mang một tâm tư khác nhau.
Về đến Tịch Gia, trước khi bước vào nhà Tử Sở Tuyên có nói.
"Nửa năm sau tôi sẽ rời khỏi Tịch Gia!"
Nói xong không chờ Tịch Mặc Thương trả lời, cô đã biến mất khỏi tầm mắt anh.

Tịch Mặc Thương không trở về phòng của mình mà đi tới thư phòng.

Ngồi trên ghế sofa, khói thuốc lá khiến cho khuôn mặt của anh trở lên mờ hơn.

Trong đầu cứ luôn vọng lại câu nói vừa rồi của Tử Sở Tuyên.

Càng nghĩ càng cảm thấy buồn bực.

Cô ta rời đi là chuyện tốt, anh nghĩ nhiều như vậy làm cái gì?.


Bình luận

Truyện đang đọc