KHI HOÀNG ĐẾ XUYÊN TỚI: CÔ DÂU THỨ CHÍN CỦA TỊCH GIA!


Tịch Mặc Thương nhìn đống đổ nát trước mặt, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ, những người đứng phía sau mặc dù biết không nhắm tới họ nhưng khí tức trên người Tịch Mặc Thương tỏa ra khiến cho bọn họ không rét mà run.
Đám người tấn công nhóm người Tử Sở Tuyên đã bị bắt, kẻ cầm đầu nhìn thấy Tịch Mặc Thương không khỏi run sợ, khí thế vừa rồi đã không biết đi đâu, sợ hãi không dám ho he gì.
Tại sao Tịch Mặc Thương lại tới đây? Du Thi Cảnh và Tịch Mặc Thương đâu có quan hệ gì?
Triệu Chí Kính và Tôn Dịch đứng phía sau nhìn nhau, bọn họ không ngờ Tịch Mặc Thương lại để ý cô ấy như vậy, dích thân tới đây.
Trước đây cho dù có chuyện lớn thế nào, Tịch Mặc Thương hầu như chưa từng lộ mặt, chỉ ở phía sau thao túng mọi chuyện.

Số lần lộ mặt từ khi nắm quyền tới nay chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Vậy mà hiện tại vì một người phụ nữ mới quen biết mà tức giận.
Bọn họ rất muốn hỏi Tịch Mặc Thương, anh thật sự chỉ coi cô ấy là người vợ trên giấy tờ thôi sao?
"Tịch Tổng, toàn bộ căn nhà đã bị phá hủy hoàn toàn, muốn tìm người chỉ sợ tốn không ít thời gian!"
"Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, không cần biết phải huy động bao nhiêu người, trong vòng một ngày không đem người tìm lên, toàn bộ đều mang đầu tới gặp tôi!"
Ánh mắt Tịch Mặc Thương chuyển dời tới phía những người đang bị bắt kia.


Đôi mắt lạnh lẽo không chút cảm xúc, nói.
"Đem toàn bộ bọn họ ra biển, kẹp chân tay vào mảnh gỗ, lấy dao khoét da rồi dùng móc câu vào đầu gân rồi lôi ra, đem cơ thể chia ra nhiều mảnh, quăng xuống biển cho cá ăn!"
Không ai dám lên tiếng phản đối, chỉ có đám người kia kinh hãi phản kháng muốn chạy.

Vừa mới vùng ra chưa chạy được bao lâu lại bị Tịch Mặc Thương dùng súng bắn vào chân.
Tần Phong, Tôn Dịch, Triệu Chí Kính biết, Tịch Mặc Thương thật sự đã nỗi giận, lúc này chỉ có kẻ ngốc mới chạy tới ngăn cản.
Chưa bao giờ bọn họ lại mong Minh Nhạc Y sống như lúc này.

Đem toàn bộ đống đổ lát lật tung lên, mất nguyên một ngày nhưng đừng nói là người xác của động vật còn không tìm thấy.
Tần Phong trong lòng không hiểu sao thấp thoáng hiện lên chút vui mừng.

Minh Nhạc Y không tìm thấy trong đống đổ nát đó vậy đồng nghĩ với việc, trước khi căn nhà hoàn toàn sụp đổ, cô ấy đã chạy thoát.
Ngay lập tức đem tin này báo cho Tịch Mặc Thương.


Tần Phong cẩn thận quan sát phản ứng của Tịch Mặc Thương khi nghe tin này, cứ tưởng anh ta sẽ vui mừng ra mặt nhưng làm Tần Phong thất vọng rồi, Tịch Mặc Thương biểu hiện giống như chỉ nghe chuyện bình thường.
Không lẽ là do bọn họ hiểu lầm?
Tịch Tổng không hề để ý Minh Nhạc Y, nhưng rõ ràng lúc đó bọn họ thấy rõ sự tức giận tỏa ra mà?
"Tịch Tổng, chúng ta có cần phái người tìm người không?"
"Không cần! Thu dọn chỗ này đi!"
Tần Phong ngơ ngác sau khi nghe câu trả lời của Tịch Mặc Thương.

Ông chủ càng ngày càng khó hiểu, tâm tình cũng khó đoán hơn trước.

Thật sự mà nói, so với ông chủ khó đoán, Tần Phong thích một ông chủ bạo lực hơn, ít nhất không khó đoán ý như thế này.

Tử Sở Tuyên chỉ cảm thấy trước mắt là một mảnh đen tối, hít thở không thông giống như có thứ gì đó đã đè nén phổ của cô lại, vị đăng tràn ngập trong miệng khiến cô giật mình tỉnh lại.

Mắt vừa mở ra, một thứ đen xì đập vào mắt.

Tử sở Tuyên hoảng sợ ngồi dậy, theo bản năng hấp thứ kia ra, đến khi cô định thần lại chỉ nghe thấy tiếng mèo kêu.

"Ngheo ngheo ngheo!".


Bình luận

Truyện đang đọc