Tịch Mặc Thương đi vào trong, tới trước cửa phòng bệnh.
Không giống như Tần Phong vừa rồi lịch sự gõ cửa, Tịch Mặc Thương trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Ba ánh mắt lập tức đổ dồn về phía cửa.
Tịch Mặc Thương không để ý ánh mắt của bọn, đi tới trước mặt Tử Sở Tuyên, đưa quần áo mới và đồ ăn cho cô.
Tâm trạng Tử Sở Tuyên đã sớm trở lại bình thường, nhìn thấy anh ta chủ động đưa đồ cho cô, không khỏi có chút ngạc nhiên.
"Cái gì vậy?"
Tử Sở Tuyên cũng không khách sáo nhận lấy đồ từ tay Tịch Mặc Thương, mở ra nhìn thấy là một bộ quần áo mới và đò ăn thì càng ngạc nhiên hơn.
"Cô chức không phải là tính mặc cái bộ quần áo đã dính máu này nhịn đói qua đêm nay chưa?"
"Như thế này có được coi là đang chăm sóc cho tôi không?"
"Cô bớt ảo tưởng lại đi, những thứ này là bà nội bảo tôi mang tới!"
Tử Sở Tuyên xì một cái, đem túi quần áo ném qua một bên.
Ăn trước tính sau.
Từ trưa đến giờ chưa ăn gì hiện tại đúng là đói thật.
Du Thi Cảnh:"Cho tôi ăn chung nữa!"
Phan Việt Vân:"Tôi cũng muốn ăn!"
Tử Sở Tuyên đem mấy hộp thức ăn mở ra.
Vừa nhìn thấy thức ăn trong hộp, hai người Du Thi Cảnh và Phan Việt Vân lập tức đứng hình tại chỗ, cảm giác muốn ăn mất hết.
"Sao toàn là rau vây? Không có thịt sao?"
"Tôi ăn chay!"
"Gì? Cô ăn chay?"
Cái người phụ nữ giết người không chớp mặt này ăn chay.
Giết người mà ăn chay, chắc không phải là cô ta muốn giảm bớt nghiệp chướng nên mới làm vậy đó chứ?
"Cô vẫn giữ cái thói quen nhàm chán này sao?"
Ngón tay Phan Việt Vân chỉ số thức ăn kia.
Chuyện Tử Sở Tuyên ăn chay cả thiên hạ ai cũng biết.
Có rất nhiều người cũng từng lấy chuyện này là lý do đem ra cười Tử Sở Tuyên.
Bọn họ đều nói Tử Sở Tuyên giết qua nhiều người nên mới phải ăn chay để giảm bớt oán khí trên người.
Người khác có lẽ cảm thấy chuyện này thực buồn cười đối với một bạo quân, nhưng anh cảm thấy bình thường.
Chỉ là không nghĩ khi tới thế giới này rồi Tử Sở Tuyên vẫn còn giữ cách ăn uống này.
"Thì sao? Hơn nữa cho dù đay không phải là đồ chay tôi cũng sẽ không cho hai người ăn chung.
Tự gọi người đưa tới đi!"
Tử Sở Tuyên không hề chú ý đến sắc mặt Tịch Mặc Thương thoáng trầm xuống khi nghe Phan Việt Vân nói câu kia.
Hai người này, gặp nhau còn chưa tới năm lần vậy mà đã thân thiết tới mức biết được sở thích ăn uống rồi sao?
Cũng chỉ gặp mặt có mấy lần, thân thiết như vậy làm gì?
Không lẽ Phan Việt Vân đẹp hơn nên cô ấy mới trở lên thân thiết với anh ta như vậy?
Bên này Tịch Mặc Thương đang suy nghĩ lung tung, bên kia Tử Sở Tuyên đã thủ tiêu hết đống thức ăn kia.
Còn hai người kia, hết cách bọn họ chỉ đành đặt đồ ăn bên ngoài.
Đồ chay nhìn có vẻ rất ngon nhưng bọn họ ăn không có quen.
Chỉ đành cho cái bụng chờ thêm một lúc nữa.
Nấp đầy cái bụng xong, Tử Sở Tuyên mới đem cái bộ quần áo đã nhuốm máu đi tắm rửa thay.
Khi quay lại phòng bệnh một lần nữa, cô thấy bên trong có chút gì đó không ổn lắm.
Phan Việt Vân cùng Du Thi Cảnh ngoan ngoãn ngồi một góc không nói gì, khiến cô cảm thấy có chút kỳ lạ.
Theo như tình hình ban ngày, cô thấy hai người đó có thể nói là kẻ thù của nhau, sao mà bây giờ lạ im như vậy.
Còn tưởng sau khi quay lại sẽ được chứng kiến hai người đang đánh nhau chứ!.