KHI HOÀNG ĐẾ XUYÊN TỚI: CÔ DÂU THỨ CHÍN CỦA TỊCH GIA!


Trong lòng Tử Sở Tuyên nở một nụ cười tàn ác, nhưng trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười nhẹ dịu dàng, nói.
"Kim Như Thuần như một viên kẹo ngọt ngào vừa mềm mại, vừa dễ vỡ, xinh đẹp không khác gì một con búp bê, không phải đàn ông các anh đều thích kiểu phụ nữ như vậy sao?"
"Cô nghĩ như vậy sao?"
Tịch Mặc Thương híp mắt lại, ánh mắt hiện lên tia nguy hiểm, nắm lấy cằm cô nâng lên.

Hai khuôn mặt càng gần nhau hơn.

Tử Sở Tuyên hơi ngẩn người.

Không nghĩ đến Tịch Mặc Thương lại làm vậy, ánh mắt hơi tối lại, hất tay anh ta ra.
"Xem ra gu của Tịch gia chủ không giống người bình thường nha.

Tôi còn tưởng là đám đàn ông các người đều thích kiểu ngọt ngào dễ thương như tình đầu chứ.

Là do tôi nhân thức quá hạn hẹp, xin lỗi nha!"
Miệng nói xin lỗi nhưng biểu cảm không hề hiện lên sự hối lỗi nào.

Tịch Mặc Thương quay về dáng vẻ lạnh lùng chớ gần như bình thường, ánh mắt nhìn Tử Sở Tuyên thoáng hiện lên chút khác thường nhưng rất nhanh bị sự lạnh lùng che lấp.
"Tử gia chủ quan tâm chuyện này như thế, vậy không biết Tử gia chủ thích mẫu người như thế nào?"

Tử Sở Tuyên chống cằm suy tư.

Nói thật thì cô chưa từng nghĩ tới vấn đề này.

Dù sao thì với thân phận Hoàng Đế trước đây, muốn yêu một người quả thực là khó, nên cô chưa từng nghĩ tới.

Còn hiện tại đã không còn kiêng dè như trước đây, thử trải nghiệm một chút cũng không phải không được.
Bây giờ nghĩ còn kịp không?
Mắt liếc qua Tịch Mặc Thương, khóe miệng nhếch lên.

Đột nhiên tay nắm lấy cà vạt của anh ta, thô bạo kéo xuống, khuôn mặt hai người lần nữa sát lại.

Tử Sở Tuyên mị hoặc nói, đôi mắt hiện lên sự quyến rũ.
"Kiểu như Tịch gia chủ thì thế nào?"
"Khụ khụ!"
Tử Sở Tuyên và Tịch Mặc Thương giật mình, quay đầu nhìn ra phía cửa, chỉ thấy Tử Thiên Hữu nhìn không rõ thần sắc đứng đó.
"Gia gia, có chuyện gì sao?"
Tử Sở Tuyên không hề cảm thấy xấu hổ khi bị Tử Thiên Hữu bắt tại trận, đem cà vạt Tịch Mặc Thương buông ra.

"Phải có chuyện gì mới được sao?"

Không khó để nghe ra sự bất mãn trong lời nói của Tử Thiên Hữu.

Tử Sở Tuyên không nói gì mà ngồi xuống ghế tự rót nước cho mình.

Cô vẫn còn giận chuyện vừa rồi Tử Thiên Hữu chơi cô một vố.

Tử Thiên Hữu thấy Tử Sở Tuyên lơ mình, mặt già không khỏi giận lên.
Được lắm, đồ trọng sắc khinh thân!
"Về chuyện hợp tác, chúng ta cứ quyết định như vậy đi.

Ngay mau tôi chờ cô ở Tập đoàn Tịch thị!"
Tịch Mặc Thương nói xong cúi chào Tử Thiên Hữu, rồi bước ra về.

Tử Sở Tuyên nhìn theo bóng lưng của Tịch Mặc Thương dần biến mất, trong đầu lại hiện lên một ý nghĩ tàn ác hơn.
Lần sau nhất định phải nghĩ cách khiến cho Tần Phong đứng đó nhìn cô ve vãn Tịch Mặc Thương.

Bà đây độc thân, các người cũng đừng hòng yên!
"Người ta đã đi rồi, còn nhìn cái gì nữa?"
"Gia gia, cháu còn chưa tính sổ chuyện vừa nãy, người bất mãn cái gì?"
"Dăm ba cái tuổi ranh, yêu mới đương!"
"Ở thế giới trước đây của chúng ta, cô nương mười lăm đã gả chồng, ở thế giới này mười tám là đủ tuổi, cháu năm nay cũng đã hai mươi mốt, không phải cũng nên nghĩ xem làm sao sớm có người thừa kế hay sao?"
Tử Sở Tuyên vẻ mặt không quan tâm nói, Tử Thiên Hữu thấy vậy ngồi xuống bên cạnh cô, sắc mặt trở lên nghiêm túc.
"Nhãi ranh! Đừng tưởng lão tử không biết tâm tư của ngươi.

Ngươi trêu đùa ai cũng được nhưng không được trêu đùa Tịch Mặc Thương kia!".


Bình luận

Truyện đang đọc