KHI HOÀNG ĐẾ XUYÊN TỚI: CÔ DÂU THỨ CHÍN CỦA TỊCH GIA!


Một bàn đầy thức ăn được bày đẹp đẽ trên bàn.

Ba người Tử Sở Tuyên, Tử Thiên Hữu và Tịch Mặc Thương ngồi xung quanh chiếc bàn hình tròn.

Cả một bàn đầy thức ăn ngon nhưng không ai động đũa, chỉ có duy nhất một mình Tử Sở Tuyên vẫn vô tư ăn.
Tử Thiên Hữu vẫn nở một nụ cười hiền từ với Tịch Mặc Thương, ngón tay khẽ gõ lên bàn.
"Tịch gia chủ không động đũa, đồ ăn không hợp khẩu vị sao? Nếu như không hợp để ta cho người chuẩn bị lại!"
Tịch Mặc Thương khẽ nở một nụ cười, mắt hơi liếc sang Tử Sở Tuyên đang liên tục cho thức ăn vào miệng, rồi lại cầm ly rượu trắng lên nhấm nháp.
"Không có! Tôi chỉ là đang nghĩ nếu như lão gia tử đây thích tranh thư pháp như vậy, để tôi tìm thêm.

Vừa hay Tịch thị chúng tôi có một dự án ở phía bắc này, không biết Tử gia có hứng thú tham gia hay không?"

Tử Sở Tuyên tay dừng lại động tác, ngồi suy nghĩ một hồi.

Hình như đúng là có chuyện này.

Thảo nào dạo gần đây thường xuyên có người của Tịch gia tới.

Nhưng mà cô không có hứng thú với cái dự án kia.
Tịch Mặc Thương nói tiếp: "Đó là một dự án chuẩn bị khai thác một mỏ vàng, mặc dù sản lượng so với những nơi khác không nhiều nhưng cũng không thể bỏ qua.

Nơi này đa phần do Tử gia quản lý, nếu có sự can thiệp của các vị, sẽ không dễ dàng bị chính phủ nhúng tay.

Nếu Tử gia các vị đồng ý hợp tác, lợi nhuận sẽ chia 7:3.

Tịch thị 3, Tử gia 7!"
Mỏ vàng!
Nghe đến mỏ vàng, hai mắt Tử Sở Tuyên sáng lên, kinh ngạc nhìn Tịch Mặc Thương.
Tịch Mặc Thương vì muốn hợp tác mà bằng lòng chia 7:3, không hợp tác đúng là phí!
Tịch Mặc Thương nhìn Tử Sở Tuyên có hứng thú, môi càng cong hơn, hơi áp sát lại gần, tà mị hỏi.
"Tử gia chủ thấy thế nào?"
Tử Sở Tuyên đang định nói, đột nhiên chân truyền đến cảm giác đau đau, cúi đầu nhìn xuống là Tử Thiên Hữu không chút thương tiếc đang dẵm chân cô.

Tử Sở Tuyên khó hiểu nhìn ông, Tử Thiên Hữu vậy mà lại mặt vẫn rất thản nhiên như không có chuyện gì nhưng trong lòng đã hận không thể đập vào đầu cô một cái cho tỉnh.
Thấy tiền là sáng mắt lên, đúng là cái thứ không có tiền đồ! Rồi cũng có ngày bị tên trước mặt dùng tiền lừa đi!
"Xem ra là thành ý của tôi chưa đủ.

Vậy 8:2 thì thế nào?"
Tịch Mặc Thương nói dứt khoát mà không hề có chút đắn đo.

Tử Thiên Hữu bị sặc nước bọt, Tử Sở Tuyên thì hai mắt càng sáng hơn, cười không khép được miệng.
"Tịch gia chủ đúng là hào phóng! Vậy khi nào chúng ta kí hợp đồng?"
"Đợi đã! Ta còn ch..."
Tử Thiên Hữu muốn phản đối nhưng mà còn chưa kịp nói xong, Tử Sở Tuyên đã nhanh tay lấy một chiếc bánh bao nhét vào miệng ông, cười tự tin nói.
"Gia gia, cháu sẽ hoàn thành tốt!"
Tiền mà, ai mà không thích, đặc biệt với nhưng người mê tiền như Tử Sở Tuyên.

Trên đời này ai cũng có thể phản bội chúng ta nhưng tiền sẽ mãi trung thành.

Một mỏ vàng được bán ra thị trường hoặc chợ đen, chắc chắn giá trị không nhỏ, cho dù chất lượng so với những nơi khác kém hơn.
"Bất cứ khi nào đều được.

Tử gia chủ có thể yên tâm, tôi đã cho chuyên gia đến kiểm nghiệm, mỏ vàng đó có độ tinh khiết vô cùng cao!"
"Vậy thì lát nữa chúng ta lập tức soạn hợp đồng kí luôn! Hiện tại tôi sẽ đích thân gọi điện đến văn phòng Tổng Thống, đảm bảo không có người của chính phủ can thiệp vào việc làm ăn của hai nhà Tử - Tịch chúng ta! Dương lão, dẫn Tịch gia chủ tới thư phòng trước!"
Tử Sở Tuyên vui vẻ rời khỏi phòng ăn, lấy điện thoại ra bấm gọi.
"Alo, Vũ Văn Nguyên Khải, sắp tới hai nhà Tử - Tịch hợp tác khai thác mỏ vàng, đừng cho người của cậu đến phá đám bọn tôi đấy! Nếu dám vác mặt tới, Tử Sở Tuyên tôi sẽ đích thân đưa đầu của bọn họ tới văn phòng Tổng Thống cho cậu!"
Nói xong không cần đợi bên kia trả lời liền lập tức cúp máy đi tới văn phòng.

Trong đầu nghĩ tới sắp có một món hời lớn, đột nhiên cảm thấy Tịch Mặc Thương cũng không tệ lắm..


Bình luận

Truyện đang đọc