MA VƯƠNG SIÊU CƯỜNG CỦA THẾ GIỚI HẮC ÁM


Nghe nói!
Lúc đầu, Phương Y Thần đi du lịch ở nước ngoài, cô ấy gần như đã bỏ mạng ở đó.

Là một chàng trai trẻ tuổi đã cứu cô ấy, còn cho cô ấy một quyển nhạc phổ, sau đó cứ thế đi mất.

Chàng trai kia chính là Huy Tuấn.

Ban đầu, sau khi Phương Y Thần đưa ra tin tức này, gần như đã làm xôn xao toàn Châu Á.

Vô số fan hâm mộ cũng hoảng sợ đến khó tin, dù sao thì đây quả thật giống như một câu chuyện truyền kỳ vậy, cứu một mạng người, tặng cho người đó một tờ giấy, sau này đã tạo ra nên một nữ hoàng siêu cấp được yêu thích ở châu Á.

Người tên Huy Tuấn này, thật sự giống như thần linh vậy, khiến cho người khác khó tin.

Không chỉ như vậy!
Hầu như tất cả fan hâm mộ của Phương Y Thần đều biết điều đó.

Trong ba năm qua, Phương Y Thần đã tổ chức khoảng ba mươi sáu buổi hòa nhạc, mỗi tháng đều không bỏ sót, chỉ để tìm một người tên Huy Tuấn.


Cô ấy cực khổ tìm kiếm trong ba năm, không vì bất cứ thứ gì khác, mà chỉ để nói một tiếng ‘cảm ơn’ với người đó!
Cảm ơn cô ấy đã cứu mình!
Cảm ơn thành quả của anh ấy đã cho mình!
Không chỉ có vậy!
Mặc dù tất cả những người hâm mộ của Phương Y Thần chưa bao giờ nhìn thấy dáng dấp của người tên ‘Huy Tuấn’ kia trông như thế nào.

Nhưng cũng không thể nào ngăn cản được bước chân theo đuổi ngôi sao của fan hâm mộ.

Bọn họ là những fan hâm mộ của Phương Y Thần, đồng thời cũng là fan hâm mộ của Huy Tuấn.

Có vô số người hâm mộ Huy Tuấn sẽ xã giao trên các nền tảng xã hội lớn.

Những người hâm mộ này đã tập hợp lại với nhau, đoán xem dáng vẻ của ‘Huy Tuấn’ trong mắt bọn họ trông như thế nào.

Cũng giống như đang suy đoán thân phận thật sự của ‘Huy Tuấn’.

Mà Bạch Tố Y.

Chính là một trong những thành viên Fan Club của Huy Tuấn.

Cô thích Phương Y Thần, cô cũng thích ‘Huy Tuấn’ người chưa từng lộ mặt, vô cùng bí ẩn kia!
“Ôi trời, vậy mà Phương Y Thần lại đến thành phố Nam Giang của chúng ta để tham gia một buổi hòa nhạc! Tôi...!tôi quá phấn khích!”
Giờ phút này, Bạch Tố Y vội vàng che kín cái miệng nhỏ nhắn của mình, trong mắt cô hiện lên sự hưng phấn và mừng như điên sâu sắc.

Không chỉ có cô!
Mà ngay cả Thẩm Ngọc Trân cũng vô cùng yêu thích Phương Y Thần, bình thường lúc không có chuyện gì làm, bà ta sẽ ngâm nga vài câu.

Thấy cảnh này!
Trương Bác Vũ ở bên cạnh không khỏi mỉm cười nói: “Ha ha ha, Bạch Tố Y, em không cần lo lắng, lần này anh đến đây, chính là do cậu chủ của tập đoàn chúng anh giao phó, chuẩn bị trước cho buổi biểu diễn!”
“Cậu chủ của tập đoàn chúng anh đã cực khổ theo đuổi Phương Y Thần ba năm rồi.


Mỗi một buổi biểu diễn cho đến tận bây giờ đều chưa từng bỏ sót!”
“Đến lúc đó, anh có thể giúp em làm mấy tấm vé, chúng ta cùng nhau đi xem!”
Vé cho buổi hòa nhạc!
Nghe vậy, đôi mắt xinh đẹp của Bạch Tố Y lập tức sáng lên.

Nhưng mà cô biết, vé vào cửa buổi biểu diễn của Phương Y Thần có thể nói là thứ khó mua nhất.

Mỗi một lần bán ra, đều sẽ bị người khác giành lấy ngay lập tức.

Để có vị trí tốt, thậm chí giá vé đã bị xào đến ba trăm năm mươi triệu một tấm, mà vẫn có không ít người có tiền theo đuổi ngôi sao đổ xô vào.

Nhưng khi nghe được Trương Bác Vũ có cách, Bạch Tố Y vô cùng vui mừng: “Anh Bác Vũ, thật sự rất cảm ơn anh!”
Vẻ mặt Bạch Tố Y tràn đầy vui mừng, mà lời cảm ơn của cô khiến cho cả người Trương Bác Vũ vô cùng thoải mái.

Lúc này, ánh mắt của Trương Bác Vũ không khỏi quay đầu lại hả hê nhìn về phía Lâm Thiệu Huy.

Vốn dĩ anh ta còn muốn tiếp tục khiêu khích Lâm Thiệu Huy một chút, nhưng anh ta lại kinh ngạc khi phát hiện ánh mắt của Lâm Thiệu Huy đang nhìn chằm chằm vào tin tức trên ti vi với vẻ mặt đầy kỳ quái và ngạc nhiên.

Gì đây?
Trương Bác Vũ, Trương Vân Hằng đều phát hiện ra vẻ mặt của Lâm Thiệu Huy.


Lúc này, Trương Vân Hằng không khỏi cười mỉa mai nói: “Lâm Thiệu Huy, làm sao mà anh nghe được tin này với vẻ mặt như vậy? Chẳng lẽ anh không biết Phương Y Thần sao? Ha ha ha...!“
Nói xong, Trương Vân Hằng đột nhiên bật cười.

Không chỉ có như vậy!
“Ồ, đúng rồi, trong tên của anh cũng có một chữ Huy.

Anh sẽ không nói với chúng tôi rằng anh chính là người cứu mạng mà Phương Y Thần đã cực khổ tìm kiếm trong ba năm Huy Tuấn chứ? Ha ha ha...”
Nghe Trương Vân Hằng nói như vậy, Trương Bác Vũ và người nhà Bạch Tố Y ở gần đó cũng bật cười.

Không sai!
Trong tên Lâm Thiệu Huy thật sự có một chữ ‘Huy ’.

Nhưng mà, bọn họ đương nhiên sẽ không tin Lâm Thiệu Huy và loại nhân vật như Phương Y Thần có bất kỳ qua lại gì.

Chẳng qua vào ngay lúc này!
Lâm Thiệu Huy kỳ quái liếc nhìn mọi người một lượt, sau đó nghiêm túc gật đầu một cái: “Có lẽ, cô ấy thật sự đang tìm tôi!”.


Bình luận

Truyện đang đọc