MA VƯƠNG SIÊU CƯỜNG CỦA THẾ GIỚI HẮC ÁM


Rắc, rắc!
Chó Điên chỉ cảm thấy tay mình như một thanh gỗ mục, thoáng cái đã bị bẻ gãy đến mức biến dạng.

Thậm chí còn có một đầu xương gãy đâm xuyên qua da gã, lộ hẳn ra bên ngoài, máu tươi chảy đầm đìa.

“Á!”
Chó Điên đơ ra, cảm giác đau đớn trên tay khiến gã phải gào lên.

Nhưng cơn ác mộng chỉ mới bắt đầu.

Giọng nói ma quỷ của Lâm Thiệu Huy lại vang lên: “Tặng một.”
Dứt lời, Lâm Thiệu Huy liền nhấc chân, đá mạnh vào bắp chân của Chó Điên.

Rắc, rắc!
Sau khi bị đá trúng, ống chân của Chó Điên cũng gãy như củi khô, thân hình cường tráng của gã mất thăng bằng, cứ thế quỳ hẳn một bên đầu gối xuống đất.

“Chân của tao! Á á á…”

Bị gãy một tay một chân, Chó Điên đau đến mức run bật bật cả người lên, miệng thì chỉ có thể phát ra những tiếng gào thét thảm thiết rất chói tai.

Mà xung quanh đó…
Tất cả mọi người đều yên lặng.

Gia đình Bạch Tố Y, hơn hai mươi tên côn đồ vạm vỡ đang cầm gậy bóng chày… Tất cả đều sợ ngây người.

Tất cả mọi chuyện đã xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức mọi người còn chưa kịp phản ứng thì Lâm Thiệu Huy đã đánh gãy một tay một chân của Chó Điên rồi.

Sao chuyện này lại có thể xảy ra…
“Thằng khốn kia, mày dám đánh gãy tay chân tao? Mày dám đánh gãy tay chân tao?” Chó Điên điên lên, nhìn chằm chằm vào Lâm Thiệu Huy bằng đôi mắt đỏ ngầu.

Dù trong mơ gã cũng chẳng thể ngờ rằng có một ngày mình lại bị một thằng nhóc nhìn có vẻ yếu đuối thế này đánh gãy tay chân.

Nhưng nghe gã nói vậy, Lâm Thiệu Huy lại vô tội nhún vai:
“Anh nói là muốn đánh gãy tay chân mà.

Tôi rất vui lòng giúp anh.”
Này!
Anh vừa dứt lời, đám côn đồ dưới trướng Chó Điên đứng xung quanh đều nổi giận.

Bây giờ chúng mới hiểu là anh mới trêu họ, ý của anh không phải là đánh gãy tay chân của mình, mà là đánh gãy tay chân của bọn họ.

Tên này… Đúng là đáng chết!
“Khốn nạn! Chúng mày còn đứng đấy làm gì nữa! Mau xông lên đánh chết thằng khốn này cho tao!”
Chó Điên nổi điên, hét lớn với mọi người.

Nghe nói vậy.

Bọn côn đồ đứng xung quanh lập tức gào lên, sau đó vung gậy bóng chày, chạy như điên về phía Lâm Thiệu Huy.


Rừng gậy bóng chày gần như vây kín lấy Lâm Thiệu Huy.

“Không!”
“Lâm Thiệu Huy…”
Mặt Bạch Tố Y tái mét.

Thôi xong!
Theo cách nghĩ của cô, bị nhiều người như vậy lao vào đánh, mỗi người còn cầm một cây gậy, phen này Lâm Thiệu Huy sẽ chết ngay tại chỗ mất.

Nhưng mà cảnh xuất hiện sau đó lại khiến cô và tất cả mọi người không thể tin nổi.

Trong lúc mọi người vẫn đang xông lên, nhoắng một cái, Lâm Thiệu Huy đã lách vào giữa họ.

Bóng người anh di chuyển nhanh như chớp, chẳng ai nhìn rõ được anh đã làm gì.

Nhưng mỗi lần anh ra tay thì sẽ có một tên côn đồ bị gãy tay, anh đá nhát nào sẽ có tên côn đồ bị gãy chân nhát ấy.

Rắc rắc!
Rắc rắc!
Tiếng gãy xương liên tục vang lên, đám côn đồ cứ thế lần lượt gào lên rồi ngã gục xuống.

Điên rồi…
Lúc này không chỉ có mỗi gia đình Bạch Tố Y ngẩn ra, mà ngay cả Chó Điên cũng quên nỗi đau của bản thân mà ngạc nhiên nhìn cảnh trước mặt.


Áp đảo! Đây là một người đã áp đảo hoàn toàn cả một đám người!
Chó Điên sợ hãi nhận ra rằng hơn hai mươi tên đàn em của mình còn chẳng động nổi vào một góc áo của Lâm Thiệu Huy.

Mà trái lại, càng ngày càng có nhiều người ngã xuống.

Mãi cho đến khi tiếng “rắc rắc” dừng hẳn lại.

Sau khi chân của người cuối cùng bị Lâm Thiệu Huy đạp gãy, trên đường cái chỉ còn một đám người nằm vật xuống.

Tay chân ai cũng bị biến dạng, người nào cũng gào lên trong đau đớn.

Trong số đó, chỉ có một người đứng thẳng, chính là Lâm Thiệu Huy.

Thậm chí anh còn chẳng thở gấp lấy một hơi, khuôn mặt thanh tú của anh hiện ra nụ cười thản, anh hỏi Chó Điên:
“Mua một tặng một, anh hài lòng chưa?”.


Bình luận

Truyện đang đọc