MA VƯƠNG SIÊU CƯỜNG CỦA THẾ GIỚI HẮC ÁM


Cố ý tới thăm.

Người nhà họ Thẩm ở lầu một và khách khứa nghe được câu đó, mấy nhân vật lớn số một tỉnh như Lưu Chấn Hoàng lại tới để thăm riêng Bạch Tuấn Sơn.

Hầu như không ai tin nổi vào tai của mình nữa.

"Tôi...!Tôi nghe nhầm rồi sao?" Ông cụ Thẩm hô hấp dồn dập.

Gương mặt già nua đỏ bừng lên, ông cụ ôm lấy tim mình, như thể bất cứ lúc nào bệnh tim cũng sẽ tái phát.

Mà mấy người Thẩm Kiến đứng bên cạnh cũng hoàn toàn đờ đẫn giống như thể bị biến thành đất nung.

Môi ông ta giật giật rồi mới lên tiếng:
"Ba...!Hình như mấy đại gia này tới vì Bạch Tuấn Sơn thật!"
Trời!
Chỉ một câu nói đó đủ khiến hơi thở của ông cụ Thẩm như ngừng lại, cả người ngã ngồi xuống đất.


Mọi người xung quanh cũng loạn lên, vội vàng tới nâng đỡ.

"Bạch Tuấn Sơn...!Bạch Tuấn Sơn..."
Sắc mặt ông cụ Thẩm tím tái, miệng không ngừng lẩm bẩm nhắc tới cái tên này.

Vẻ mặt kinh ngạc khó thể che giấu được, chỉ e dù có nằm mơ ông cũng không nghĩ tới, người con rể mà mình luôn xem thường lại biết những nhân vật tầm cỡ số một của tỉnh như Lưu Chấn Hoàng, hơn nữa mấy người này còn tự tới thăm trước.

Chuyện đặc biệt này...!sao có thể chứ?
Mà đâu chỉ ông cụ Thẩm.

Lúc này đây, ngay cả Bạch Tuấn Sơn, Thẩm Ngọc Trân, Bạch Tố Y cũng đờ đẫn cả rồi.

"Hội...!Hội trưởng Hoàng, ông biết Bạch Tuấn Sơn nhà tôi sao?" Thẩm Ngọc Trân che miệng, vẻ mặt kinh ngạc và bất ngờ lộ rõ.

Nghe nói vậy.

Nhóm người Lưu Chấn Hoàng lén nhìn lướt qua vẻ mặt của Lâm Thiệu Huy, thấy đối phương gật đầu thì mới cung kính nói:
"Ha ha ha, trước đây tôi nghe nói có một nhân vật lớn nói, anh Bạch Tuấn Sơn chất phác ngay thẳng, là người gương mẫu của dân chúng của thành phố Giang Nam chúng ta."
Cái gì?
Một nhân vật lớn nói tới?
Khóe miệng Bạch Tuấn Sơn giật một cái, ông ta nghĩ nát óc cũng không hiểu nổi, mình có quen nhân vật lớn nào đâu?
"Hội trưởng Hoàng à, không biết người mà ông nói là ai?"
Lúc này đây, hầu như tất cả mọi người đều dựng đứng lỗ tai lên.

Dù sao nhân vật lớn có thể khiến cho Lưu Chấn Hoàng làm như vậy, ai nấy đều thấy hiếu kỳ, rốt cuộc đối phương là ai được.

"Khụ khụ..."
Lưu Chấn Hoàng không khỏi ho khan một tiếng, sau đó ông ta bèn nhắm mắt đáp:

"Nhân vật lớn kia ấy à, chính là...!cậu Lâm!"
Trời!
Cả lầu một nghe xong thì trở nên yên lặng như tờ trong nháy mắt.

Cậu...!Huy?
Trước kia, người từng khiến mấy người Lưu Chấn Hoàng phải cung kính chờ đợi nửa tiếng đồng hồ, trước mặt đối phương còn phải cúi người chào đó sao?
Trời ạ...!
Sau khi phản ứng lại, chỉ trong nháy mắt, cả lầu một như bầy ong vỡ tổ.

"Vậy là cậu Lâm đó biết Bạch Tuấn Sơn, mẹ ơi, đúng là tôi có mắt không tròng, sớm biết vậy, cho dù tôi đắc tội với nhà họ Thẩm cũng phải ráng tạo quan hệ với Bạch Tuấn Sơn rồi."
"Trời ơi, đúng là có mắt không nhìn thấy thái sơn, hóa ra là ông Bạch Tuấn Sơn mới đúng là nhân vật lớn.

Ông ấy quen cả cậu Lâm đó."
"Nhà họ Thẩm đúng là, một đám không có mắt, làm hại ông đây lúc nãy còn cười nhạo ông Bạch Tuấn Sơn nữa."
"..."
Lúc này đây, tất cả khách khứa đều nổi giận.

Họ vừa tức vừa mắng chửi nhà họ Thẩm.

Dù sao trước kia họ đều nhìn mặt người nhà họ Thẩm cả, cho nên mới trào phúng, xem thường, nhục nhã nhà Bạch Tuấn Sơn.


Ai mà ngờ người họ từng giễu cợt mới là nhân vật trâu bò.

Chỉ trong phút chốc, thậm chí có rất nhiều khách khứa bắt đầu suy nghĩ nên tạo quan hệ với Bạch Tuấn Sơn như thế nào, nịnh bợ lấy lòng ra sao.

Mà ở bên kia.

Người nhà họ Thẩm đã váng mắt cả rồi.

"Bạch Tuấn Sơn biết...!cậu Lâm?" Ông cụ Thẩm cảm giác tim mình như bị kéo căng, tròng mắt đảo quanh suýt nữa thì ngất xỉu.

Bà hai bên cạnh cũng đờ đẫn ngơ ngẩn.

"Không...!không thể nào, tên vô dụng như Bạch Tuấn Sơn sao có thể..."
Bốp!
Bà ta vừa nói xong thì Thẩm Kiến như bị lên cơn điên, ông ta tát lên mặt bà một cái..


Bình luận

Truyện đang đọc