MA VƯƠNG SIÊU CƯỜNG CỦA THẾ GIỚI HẮC ÁM


Phụp!
Khi một nhát giáo kia đâm xuống đã kích thích triệt để đến thính giác.

Cho dù là Huyết Lang hay là Khổng Sanh và những người khác ở xung quanh đều khẽ sửng sốt.

Trúng rồi?
Mọi người nhìn thấy ngọn giáo Hàn Huyết trong tay Huyết Lang đâm trúng vào ấn đường của Lâm Thiệu Huy, thậm chí còn cắm sâu vào.

Điều này thật sự đã khiến tất cả mọi người trở nên vô cùng bối rối.

Dù thế nào họ cũng không thể nghĩ rằng Lâm Thiệu Huy vừa mới mạnh miệng khoác lác xong mà lúc này chỉ đối mặt được một chút đã bị đâm trúng vào ấn đường và một nhát mất mạng.

"Tông...!Tông sư Huy!"
"Anh Huy!"
Phương Y Thần, Khổng Sanh cùng với những người khác đều hét lên.

Chỉ là khi giọng nói của họ vừa thốt ra thì trong ánh mắt của họ bất chợt xuất hiện một cảnh tượng vô cùng kinh hãi.


Vù vù!
Mọi người đều kinh ngạc khi nhìn thấy ngay tại thời điểm mà ngọn giáo Hàn Huyết đâm xuyên qua ấn đường của Lâm Thiệu Huy thì bất ngờ có một cơn gió cuồng bạo quét qua.

Và cũng chính khoảnh khắc ấy, bóng dáng của Lâm Thiệu Huy biến mất theo gió trong nháy mắt.

Có chuyện gì vậy?
Khi nhìn thấy cảnh này, Phương Y Thần, Khổng Sanh và những người khác phải trợn tròn mắt lên mà quan sát, điều này thật sự khiến bọn họ không thể tin nổi vào đôi mắt của mình.

Bên cạnh đó, Huyết Lang hét lên một tiếng chói tai như thể anh ta nhìn thấy ma quỷ:
"Đây là...!tàn ảnh!"
Tàn ảnh!
Chỉ khi tốc độ đạt tới cực đại mới có thể khiến thị giác sinh ra ảo ảnh.

Theo những gì mà Huyết Lang nhận thức được, trừ phi là tông sư đỉnh cấp có sở trường về tốc độ thì mới có thể đạt được tốc độ nhanh đến mức gây ra tàn ảnh không có thật này.

Mà hiện tại, chẳng lẽ Lâm Thiệu Huy đang ở trước mặt anh ta, ngoài việc có sức mạnh khủng bố thì tốc độ của anh cũng không thể tưởng tượng nổi?
Một tông sư đỉnh cấp giỏi cả về sức mạnh và tốc độ?
Vậy...!làm sao có thể như thế được?
"Không ổn!"
Lúc này dường như Huyết Lang nghĩ đến cái gì, sắc mặt anh ta biến đổi kịch liệt, lập tức nghiêng người muốn né tránh sang một bên.

Ngay lúc tàn ảnh của Lâm Thiệu Huy tan biến, anh ta chợt cảm thấy có một trận khủng hoảng liên quan đến sự sống chết của anh ta.

Giờ đây, trên trán anh ta mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, tốc độ né tránh sang một bên thật sự đã đạt đến cực hạn.

Nhưng...!vẫn còn quá muộn.

"Phản ứng của cậu quá chậm!"
Dường như có một âm thanh u ám đến từ địa ngục vang lên phía sau Huyết Lang.


Cho tận đến lúc này, tất cả mọi người mới kinh ngạc phát hiện ra Lâm Thiệu Huy không biết từ lúc nào đã né ra phía sau Huyết Lang.

Đặc biệt, anh nắm bàn tay mình thành hình một nắm đấm và sau đó đấm một cú thật mạnh vào chiếc giáp mai rùa đen nghìn năm tuổi trên lưng Huyết Lang!
Bùm!
Khi sức lực mạnh mẽ kinh người hung hăng rơi xuống chiếc giáp mai rùa đen nghìn năm của Huyết Lang, đột nhiên một âm thanh chói tai giống như tiếng chuông ngân vang khiến cho mọi người xung quanh đều cảm thấy màng nhĩ đau đớn!
Không chỉ như vậy, sau cú đấm giáng trời, có những tiếng răng rắc vang lên.

Rắc rắc rắc!
Điều khiến Huyết Lang và mọi người kinh hãi chính là dưới một đấm này, dường như chiếc giáp mai rùa đen nghìn năm trên người anh ta bị một lực lượng đáng sợ quét qua.

Trên chiếc mai rùa, những vết nứt dày đặc nổi lên như mạng nhện.

Một mảng rồi lại một mảng...!
Trong nháy mắt, trên chiếc mai rùa đen nghìn năm tuổi này đã không còn một mảnh nào nguyên vẹn nữa.

Toàn thân Huyết Lang giống như một con diều đứt dây, anh ta bị cú đấm mạnh mẽ thổi bay ra ngoài khoảng chừng năm đến sáu mét.

Bụp!
Anh ta ngã lăn xuống đất vô cùng đau đớn.

Phụt!
Máu tươi đỏ chói phun ra dữ dội từ miệng Huyết Lang.


Ngay cả khi được bảo vệ bởi giáp mai rùa đen nghìn năm tuổi, anh ta vẫn cảm thấy mình suýt chút nữa bị cú đấm của Lâm Thiệu Huy đập nát nội tạng, đau đớn tột cùng.

"Cậu...!làm sao sức lực của cậu có thể mạnh như vậy?"
Huyết Lang bị choáng váng.

Chỉ dùng một tay bóp vỡ tung móng vuốt sói, một cú đấm đập vỡ mai rùa!
Quả thực sức mạnh của Lâm Thiệu Huy đã vượt qua sức tưởng tượng của anh ta.

Không chỉ anh ta mà cả Khổng Sanh và những người bên cạnh đã rơi vào trạng thái hoàn toàn chết lặng.

Ừng ực!
Mọi người liên tục nuốt nước bọt, nhìn về phía bóng dáng của Lâm Thiệu Huy như thể đang nhìn thấy ma quỷ.

"Một quyền đánh bay tổng sư đỉnh cấp? Mà lại còn là một tông sư đỉnh cấp mặc bộ giáp mai rùa đen nghìn năm tuổi và trong tay cầm ngọn giáo Hàn Huyết?"
"Điều này...!làm sao có thể được?".


Bình luận

Truyện đang đọc