MA VƯƠNG SIÊU CƯỜNG CỦA THẾ GIỚI HẮC ÁM


Nhà họ Bạch hôm nay đúng là rất ồn ào và huyên náo.

Ông cụ Bạch, bác cả Bạch Long Hải, chú ba Bạch Tuấn Sơn, còn có Bạch Chí Phàm, Bạch Tố Y và những người khác cùng có mặt tại phòng khách.

Không khí vừa trầm mặc, vừa trang nghiêm.

"Ông ơi, con xin ông, ông hãy làm ơn giúp Lâm Thiệu Huy! Anh ấy chính là người viết ra cách điều chế thuốc hồi sinh, anh ấy chính là người có công lớn với nhà họ Bạch!" Lúc này, Bạch Tố Y đang khổ sở cầu xin ông cụ Bạch.

Cô và người cha Bạch Tuấn Sơn của mình đã khổ sở khẩn cầu cả tiếng đồng hồ.

Thậm chí cổ họng cô cũng đã bắt đầu khàn khàn, nhưng ông cụ Bạch vẫn như cũ, không nói một lời nào.

“Bạch Tố Y… haiz!”Ông cụ Bạch nhìn cháu gái của mình, không khỏi thở dài một hơi.

Tuy rằng ông trọng nam khinh nữ, nhưng đối với người cháu này lại hết mực yêu thương.


Nếu không phải vậy thì ông đã không dung túng Lâm Thiệu Huy nhiều năm như thế.

Nhưng mà vấn đề lần này quá nghiêm trọng.

Người mà Lâm Thiệu Huy đắc tội chính là Hoàng Quốc Thiên, là nhà sản xuất dược liệu lớn nhất ở thành phố Nam Giang.

Nếu như làm gia tộc họ Hoàng tức giận, khiến họ ngừng việc cung cấp dược liệu cho Tập đoàn Bạch Kỳ thì ngành dược phẩm của Tập đoàn Bạch Kỳ sẽ chỉ tồn tại trên danh nghĩa.

Mất mát quá nhiều...!
Nhìn thấy vẻ mặt khổ não của ông cụ, Bạch Nhất Phàm ở một bên không khỏi cười lạnh, đứng lên nói:
"Bạch Tố Y! Dù cho cầu xin ông nội cũng không có tác dụng!"
"Anh chồng Lâm Thiệu Huy của chị lần này đã gây ra tai họa lớn.

Thế lực của nhà họ Hoàng không hề yếu hơn nhà họ Bạch của chúng ta! Nhất là Hoàng Quốc Thiên, ông ta là người độc đoán lại còn cực kỳ bao che khuyết điểm, hai người dám đánh con trai của ông ta là Hoàng Minh Hải thì làm sao ông ta có thể không trả thù?".

Nói xong, Bạch Nhất Phàm quay sang nói với những người đứng đầu gia tộc nhà họ Bạch:
"Cháu khuyên mọi người nên bỏ mặc Lâm Thiệu Huy và để anh ấy tự sinh tự diệt! Chúng ta nên xin lỗi gia tộc họ Hoàng!"
"Chỉ có cách này mới không làm tổn hại đến Tập đoàn Bạch Kỳ của chúng ta!"
Cái gì!
Những lời vừa nói ra khiến Bạch Tố Y không giữ nổi bình tĩnh, gương mặt biến sắc.

Từ bỏ Lâm Thiệu Huy?
Làm sao cô ấy có thể bằng lòng cơ chứ!
"Không! Thiệu Huy không đánh Hoàng Minh Hải, anh ấy đã bị vu oan! chắc chắn là vì Hoàng Minh Hải thấy ông Dương gia nhập Tập đoàn Bạch Kỳ của chúng ta không đòi lợi ích, nên mới oán hận rồi hãm hại Lâm Thiệu Huy!"
"Nhà họ Bạch chúng ta sao có thể nhẫn tâm bỏ rơi anh ấy?"
Trong đôi mắt long lanh của Bạch Tố Y, những giọt nước mắt trong veo không ngừng tuôn ra, lăn dài.


Nhưng mà như thế này còn chưa đủ.

"Nhất định phải bị từ bỏ Lâm Thiệu Huy, nếu không nhà họ Bạch của chúng ta sẽ gặp phải tai họa!"
Một giọng nói vang lên từ bên ngoài cửa.

Hả?
Nghe thấy câu nói này, ánh mắt của mọi người lần lượt đổ dồn về phía cửa, bỗng nhiên nhìn thấy bác hai Bạch Đình Xuyên, theo sau là cô con gái Bạch Tư Yên và con rể Mã Chí Đào, đang nhanh chóng đi lại đây.

“Anh hai, sao anh lại ở đây?”- Sắc mặt của Bạch Tuấn Sơn thay đổi trong nháy mắt.

Lần trước, chính là Lâm Thiệu Huy đã trục xuất cả gia đình Bạch Đình Xuyên ra khỏi dòng họ.

Nhưng bây giờ cả gia đình Bạch Đình Xuyên đã đến, Bạch Tuấn Sơn hiểu rõ rằng họ đến là để bỏ đá xuống giếng.

“Chúng ta đến đây chính là để giúp nhà họ Bạch trừ hại!”- Bạch Đình Xuyên cười khẩy, sắc mặt của lộ rõ ​​vẻ chế nhạo.

Trừ hại?
Câu nói này khiến sắc mặt của mọi người có mặt trong nhà họ Bạch lập tức thay đổi, ông cụ Bạch thần sắc vô cùng u ám nói:
"Con hai, con nói câu này là có ý gì?"
"Cha, Bạch Tố Y và Bạch Tuấn Sơn không nói cho cha biết sao? Lâm Thiệu Huy không chỉ đánh Hoàng Minh Hải rồi bị bắt mà còn ngang nhiên cướp súng và tấn công cảnh sát!" Trên miệng Bạch Đình Xuyên nở một nụ cười chứa đầy sự thù hận.


Lời nói của ông ta đã hoàn toàn khiến nhà họ Bạch như muốn nổ tung.

Cướp súng và tấn công cảnh sát?
Đây là tội nghiêm trọng, nếu như không được xử lý dứt điểm sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến Tập đoàn Bạch Kỳ, thậm chí nếu như có cấp trên muốn truy cứu thì ảnh hưởng sẽ cực kỳ nghiêm trọng.

Sắc mặt của ông cụ Bạch ngày càng trở nên khó coi.

Nếu như lúc trước ông ấy còn do dự không biết có nên cứu Lâm Thiệu Huy hay không.

Thì bây giờ, trong lòng ông cụ đã hoàn toàn bỏ rơi Lâm Thiệu Huy.

"Ba! Lâm Thiệu Huy sắp xong đời rồi, vì vậy con đề nghị thu hồi chức vụ chủ tịch của Bạch Tố Y và chuyển nhượng sang cho Bạch Nhất Phàm đảm nhiệm!"
Bạch Đình Xuyên bày ra dáng vẻ không sợ chết, không sợ mọi chuyện còn chưa đủ rắc rối, tiếp tục nói:
"Mặt khác, Lâm Thiệu Huy chắc là đã nói với Bạch Tố Y về thành phần và phương pháp chế tạo của thuốc hồi sinh! Vì vậy, phải bắt Bạch Tố Y giao ra tài liệu về phương pháp nghiên cứu chế tạo rồi mới từ chức chủ tịch!".


Bình luận

Truyện đang đọc